[Truyện ngôn tình] Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 299 "Không ai có thể sánh bằng vị trí của cô trong lòng cậu"

Phó Thịnh Niên kéo chăn xuống, bước xuống giường, đi ra khỏi phòng. Anh định xuống lầu rót một ly nước, nhưng đi chưa được mấy bước thì quản gia Quyền đã từ một phòng khách thò đầu ra.

"Thiếu gia, cậu lại bị đau đầu nữa sao?"

Quản gia Quyền vốn dĩ ngủ rất nhạy, thời tiết khắc nghiệt như thế này, vừa sấm chớp vừa mưa như trút, ông đã tỉnh giấc từ lâu.

Nghe thấy có tiếng động trên hành lang, ông ấy ra xem thì thấy Phó Thịnh Niên, mặt mày còn nhợt nhạt, ông ấy nghĩ chắc anh lại bị đau đầu.

"Có cần tôi lấy thuốc giảm đau không?"

Ông ấy bước nhanh tới, quan tâm hỏi.

Phó Thịnh Niên nhìn ông ấy một lúc, rồi bước nhanh xuống lầu, vừa đi vừa nói: "Đi theo cháu."

Nghe nói quản gia Quyền đã chăm sóc anh ấy từ nhỏ, mối quan hệ giữa hai người rất thân thiết. Anh không ngủ được, có vài điều muốn nói chuyện với quản gia Quyền.

Về mối quan hệ giữa anh và Giản Dao, quản gia Quyền là người đã chăm sóc cuộc sống của bọn họ, có lẽ là người hiểu rõ nhất.

Anh bước nhanh xuống, sau khi xuống lầu liền đi thẳng vào bếp, rót cho mình một ly nước, làm dịu cổ họng. Sau đó đặt ly xuống, quay lại nhìn quản gia đã theo sau đến đây, vẻ mặt điềm tĩnh, hỏi: "Quan hệ giữa cháu và Giản Dao thế nào?" "Rất tốt."

"Ông chắc chắn chứ?"

"Thiếu gia, tôi không biết vì sao cậu đuổi thiếu phu nhân đi, nhưng không có ai quan tâm cậu hơn cô ấy, không ai có thể sánh bằng vị trí của cô trong lòng cậu."

Trong lòng Phó Thịnh Niên bắt đầu có chút mâu thuẫn, càng thêm nghi ngờ người gửi ảnh giường chiếu qua WeChat là có ý đồ xấu.

"Cháu rất yêu cô ấy, đúng không?"

Quản gia Quyền mỉm cười ấm áp, đáp: "Đúng."

"Cô ấy đã từng phản bội cháu chưa?"

Quản gia Quyền ngẩn người giây lát, lắc đầu mạnh, nói: "Sao cậu lại hỏi vậy?"

"Cô ấy ngoại tình trong thời gian hôn nhân, sau khi ly hôn thì ngay lập tức có mối tình mới."

Anh nói sơ lược đến ảnh giường chiếu và chuyện Giản Dao gây hỗn loạn với người tình mới ở sở thú.

Quản gia Quyền ngạc nhiên nhìn anh, nói: "Thiếu gia, hôm đó không phải cậu và thiếu phu nhân cùng đi sở thú rồi bị chụp ảnh sao? Chuyện đó thiếu phu nhân không kể với cậu sao?"

Phó Thịnh Niên bỗng ngơ ngác.

"Ông nói tình mới của cô ấy là tôi?"

Quản gia Quyền vừa tức vừa buồn cười, nói: "Rốt cuộc là ai đã nói gì với cậu?"

Phó Thịnh Niên im lặng một lúc, rồi lao ra khỏi bếp, bước nhanh lên lầu.

Anh quay lại phòng lấy điện thoại, thấy quản gia Quyền đã lên theo, đang đứng ở hành lang. Anh bèn mở ảnh giường chiếu nhận được trên WeChat, chọn một tấm không quá khó coi đưa cho quản gia Quyền xem.

Quản gia Quyền chỉ nhìn một cái đã nhăn mày.

Ông ấy biết Ngô Thanh Phong!

Dù người đàn ông trong ảnh không lộ mặt, chỉ có góc nghiêng, thậm chí không chụp đủ toàn thân, nhưng kiểu tóc và vết sẹo ở khóe mắt của Ngô Thanh Phong thì ông ấy nhớ rất rõ. Phó Thịnh Niên đã từng cho vệ sĩ tìm ông ta, và ông ấy cũng đã từng nhìn thấy ảnh và cả chân dung nghi phạm mà bên phía cảnh sát vẽ.

"Thiếu gia, người này là tội phạm giết người! Hắn ta đã bị kết án tử hình, đã chết rồi. Trước đây hắn ta đã khiến thiếu phu nhân sảy thai, thiếu phu nhân hận hắn ta còn không kịp, làm sao hắn ta có thể là tình nhân thiếu phu nhân bao nuôi chứ? Thiếu phu nhân ngoài cậu ra, chưa từng có người đàn ông khác. Rõ ràng là có người lợi dụng lúc cậu mất trí nhớ, cố tình châm ngòi ly gián."

Phó Thịnh Niên mở to mắt, nghe xong lời của quản gia Quyền, tim anh thắt lại.

Trong đầu anh cứ hiện lên cảnh hôm nay Giản Dao nôn ra máu, giãy giụa trong vòng tay anh, cùng với cảnh cô được vệ sĩ dìu vào thang máy.

"Chuẩn bị xe cho cháu!"

"Ngay lập tức!"

Quản gia Quyền gật đầu, vội vàng làm theo lời anh sai bảo.

Nhưng lúc này trời đang mưa to gió lớn, tài xế Lão Lý không thể đến kịp, cho dù có thể đến cũng phải một tiếng sau.

Phó Thịnh Niên không chờ được, anh bèn lấy chìa khóa xe chuẩn bị tự lái.

"Gửi địa chỉ của Giản Dao cho cháu."

Sau khi để lại câu nói đó, anh ngay cả quần áo cũng không thay, cũng không mang ô, chỉ mặc bộ đồ ngủ lao ra ngoài.

Dựa theo địa chỉ quản gia Quyền gửi, anh đã định vị được biệt thự của Giản Dao. Anh bất chấp mưa gió sấm chớp, lái xe với tốc độ như bay.

Sau khi vào khu biệt thự Đỉnh Vàng, anh cầm điện thoại, gọi vào số của Giản Dao.

Giản Dao ngay lúc này đang cuộn tròn người trong chăn, bị tiếng sấm chớp đùng đùng dọa cho run lẩy bẩy.

Khi có Phó Thịnh Niên bên cạnh, cô sẽ cảm thấy an tâm hơn.

Nhưng giờ đây, Phó Thịnh Niên đã không cần cô nữa.

Cô lại trở thành một người cô độc lẻ loi...

Màn hình điện thoại trên tủ đầu giường sáng lên, không có tiếng chuông, chỉ có tiếng rung ù ù

Tiếng rung bị tiếng sấm che lấp, Giản Dao hoàn toàn không biết Phó Thịnh Niên đang gọi cho cô, mà còn gọi liên tục từng cuộc.

Đêm hôm khuya khoắt chuông cửa bị nhấn liên tục.

Quân Quân và Thu Nguyệt ngủ không say nên chẳng mấy chốc đã tỉnh giấc.

Hai người mở mắt ngái ngủ bước ra khỏi phòng, liếc nhìn nhau một cái rồi nhanh chóng hướng về phía huyền quan.

Kéo cửa mở ra, nhìn thấy Phó Thịnh Niên bên ngoài mặc nguyên bộ đồ ngủ ướt sũng nước, cả hai kinh hãi biến sắc.

"Anh Phó?"

"Giản Dao đâu?"

"Chị Dao Dao ở phòng trên lầu hai."

Phó Thịnh Niên bước nhanh vào nhà, vừa đi về phía cầu thang vừa hỏi: "Phòng nào?"

"Lên lầu đi thẳng, phòng thứ ba bên tay phải."

Anh lao về phía phòng của Giản Dao, đẩy cửa ra, nhờ ánh đèn tường mờ nhạt ngoài hành lang, anh có thể nhìn thấy lờ mờ có người đang ngủ

trên giường, người đó cuộn mình trong chăn, co ro thành một cục bé xíu.

Anh điều chỉnh nhịp thở, bước chân nhẹ xuống, bật đèn phòng lên, đi vào, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Giản Dao nghe thấy có người vào phòng, tưởng là Quân Quân và Thu Nguyệt. Cô thò đầu ra khỏi chăn, định bảo Quân Quân và Thu Nguyệt ở lại với cô, cô rất sợ hãi. Nhưng khi nhìn rõ người đứng trước giường là Phó Thịnh Niên, cô ngẩn người, nghi ngờ có phải mình đang mơ.

Sao lại là Phó Thịnh Niên?

Anh đã không cần cô nữa, anh sẽ không thể nào lại tìm cô.

Nhưng cô không khỏi nghĩ, có phải anh đã khôi phục trí nhớ rồi không?

Anh mặc đồ ngủ, toàn thân bị mưa làm ướt, hơi thở có chút gấp gáp, rõ ràng là rất vội vã tới đây.

Cô từ từ ngồi dậy, đôi mắt đỏ hoe nhìn anh không chớp.

Nhìn được một lúc lâu, cô vẫn không dám tin người đứng trước mặt mình là Phó Thịnh Niên. "Xin lỗi."

Anh tiến một bước, vươn tay muốn ôm chặt cô vào lòng, nhưng người anh ướt đẫm, rất lạnh, anh khựng lại giây lát, rồi rút tay về.

"Anh..."

Anh không biết phải giải thích thế nào, thậm chí không muốn giải thích nữa, vì anh đã sai.

Ngoài lời xin lỗi, những lời khác rõ ràng rất thừa thãi.

Nghe thấy giọng anh, Giản Dao cuối cùng cũng chắc chắn mình không phải đang mơ, không phải ảo giác, người đứng trước mặt cô đúng thật là anh.

Lòng cô lạnh đi, quay mặt không nhìn anh.

"Đã muộn thế này, anh đến đây làm gì?"

"Anh không ngủ được."

"Không ngủ được thì có thể xông vào nhà người khác lúc nửa đêm, làm phiền người khác nghi ngơi sao?"

"Giản Dao, xin lỗi."

Anh không kiềm chế được, không màng đến dáng vẻ nhếch nhác của mình lúc này mà ôm chặt cô vào lòng.

Bất ngờ bị thân hình ướt sũng lạnh ngắt của anh ôm chặt, cô lạnh đến run lên, bộ đồ ngủ trên người chẳng mấy chốc đã thấm ướt một mảng lớn.

Cô hít một hơi, dùng sức đẩy anh ra.

"Anh làm gì vậy, buông tôi ra!"

Nhưng anh càng ôm chặt hơn, nói: "Là anh hiểu lầm em."

Đầu óc Giản Dao mơ hồ, cô hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hiển nhiên cũng không hiểu ý của Phó Thịnh Niên.

Cơ thể cô yếu ớt, không có nhiều sức để chống lại anh, sau một hồi vùng vẫy, cô không động đậy nữa, để mặc anh ôm.


<< Chương trước                                                                                                     Chương sau >>

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[Truyện ngôn tình] Thục Cẩm Nhân Gia - Chương 1 "Thiếu nữ giặt tơ"

[Truyện ngôn tình] Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 15 "Có chịu được không? Không chịu được thì gọi tôi"

[Truyện ngôn tình] Người vợ câm đắt giá: Người vợ bỏ trốn cùng đứa con! - Chương 14 "Tôi sẽ không để anh ta làm tổn thương em"