[Truyện ngôn tình] Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 300 "Tình yêu không xác định"

Những tiếng sấm ầm ầm vang lên không ngừng.

Cô run rẩy trong vòng tay anh.

Anh cứ tưởng cô lạnh, vội vàng bế cô lên, đi vào phòng tắm.

Anh đặt cô bên cạnh bồn tắm, nhíu mày mở nước nóng vào bồn.

"Anh có thể nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì rồi không?"

Phó Thịnh Niên quay đầu nhìn cô một cái, tức giận chính mình vì đã không tin tưởng cô, tức giận chính mình ngu ngốc, anh nhận lỗi: "Là anh mắc bênh đa nghi quá nặng."

"Tôi muốn biết ai đã nói gì đó với anh, anh đã hiểu lầm tôi điều gì."

Phó Thịnh Niên không nói gì, chỉ xả nước vào bồn, vươn tay thử nhiệt độ nước, nhiệt độ vừa phải rồi.

Anh quay lại định giúp cô cởi quần áo thì bị cô dùng sức gạt tay ra.

"Tôi tự tắm được."

"Giản Dao, nếu em giận anh, thì cứ đánh anh, chửi anh, muốn làm gì anh cũng chịu được."

Đây là điều anh đáng phải chịu.

"Tôi giận anh."

Hôm nay cô suýt bị anh làm tức chết.

Cô giơ tay tát anh một cái, nhưng bàn tay run rẩy. Nhìn thấy năm ngón tay hằn đỏ trên má anh, trái tim cô lại quặn thắt đau đớn.

Phó Thịnh Niên im lặng, nắm tay cô, lại dùng tay cô đánh vào mặt mình.

Cô cuộn chặt tay, cố sức rút ra.

"Anh điên rồi?"

"Chỉ cần em nguôi giận, muốn đánh sao cũng được."

"Anh là đồ đáng ghét, đồ khốn nạn, tôi căm hận anh thấu xương!"

Mắt cô đỏ lên, nắm đấm liên tục đấm vào người anh.

Anh không nhúc nhích, để mặc cô đánh.

Cô đánh đến khi tay đau mỏi, không còn chút sức lực, đầu cắm vào lòng anh.

Anh bế thốc cô lên, bước những bước dài vào phòng tắm. Trong làn nước ấm, anh từ từ cởi bỏ quần áo trên người cô, rồi siết chặt cô vào lòng.

Cô nhắm mắt, dựa vào người anh, tiếng sấm bên ngoài dường như đã nhỏ đi.

Cô không biết mình ngủ từ lúc nào, đến khi tỉnh dậy, đã là sáng hôm sau.

Phó Thịnh Niên đã giúp cô thay đồ ngủ, vẫn là bộ đồ ngủ màu hồng.

Cả ngày lẫn đêm không ăn uống gì, lại thêm việc tức đến nỗi họ ra máu vì Phó Thịnh Niên, bụng cô cồn cào khó chịu. Khi ngồi dậy khỏi giường, cả người cô loạng choạng muốn ngã.

Cô cố gắng đi vào nhà vệ sinh, muốn rửa mặt, nhưng bỗng dưng trước mắt tối sầm, cô muốn bám vào cái gì đó để dựa một lát, nhưng tay đưa ra lại chụp vào khoảng không. Một tiếng "bịch" vang lên, cô đã ngã xuống đất, mất đi ý thức.

Phó Thịnh Niên còn đang ở trong bếp chuẩn bị bữa sáng.

Quân Quân và Thu Nguyệt đứng ở cửa, nhìn anh thành thạo nấu cháo thịt nạc, mùi thơm của cháo lan tỏa khắp bếp, bụng của hai người đều không khỏi kêu ùng ục.

Bình thường đều là bọn họ chuẩn bị ba bữa cho Giản Dao, hiếm khi thấy Phó Thịnh Niên đích thân vào bếp.

Nhưng bọn họ có thể nhìn ra, Phó Thịnh Niên rất có kinh nghiệm nấu cháo.

Rõ ràng anh đã không nhớ gì, nhưng có những việc một khi bắt đầu làm lại rất quen tay quen việc, hoàn toàn không cần nghĩ nhiều, chỉ bắt tay vào làm là được.

Sau khi nấu cháo mềm nhừ, anh múc ra một bát, bưng lên lầu hai.

Anh bước vào phòng ngủ chính, thấy trên giường không có ai, anh bèn đặt bát cháo lên tủ đầu giường, quay đầu nhìn về phía phòng vệ sinh.

Cửa hé mở, loáng thoáng thấy hình như có người đang nằm dưới đất. Anh lập tức hoảng hốt, bước nhanh ba bước thành hai bước chạy tới.

Đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Giản Dao nằm bất tỉnh trên đất, không biết đã ngất đi bao lâu. Anh lập tức bế thốc cô lên, như điên cuồng lao ra ngoài.

Trên đường đến bệnh viện, lòng anh nóng như lửa đốt.

Ngày hôm qua cô đã thổ huyết rồi, thế mà không chịu đi khám, còn cố chịu đựng.

Anh lái xe chạy như bay, bay nhanh đến bệnh viện, đưa cô vào cấp cứu.

Cô hôn mê hơn mấy tiếng, khi mở mắt ra, thấy mình đã ở trong phòng bệnh đơn.

Phó Thịnh Niên ngồi canh bên giường, nắm chặt một tay của cô, mắt đỏ hoe. Thấy cô tỉnh lại, anh lập tức ôm cô, ôm rất siết, như thể chỉ cần buông tay, cô sẽ biến mất.

Cô bị anh ôm đến mức hơi ngạt thở, giơ hai tay đẩy ngực anh.

Anh buông cô ra, quay người múc một bát cháo từ trong bình giữ nhiệt ra, tự tay đút cho cô.

Cô uống từng thìa cháo anh đút, nhìn chằm chằm vào cái cằm đã mọc râu của anh, nhớ lại cảnh anh đuổi cô đi, tim lại nhói lên.

"Anh vẫn chưa nói cho tôi biết, tại sao anh đuổi tôi đi, tại sao nói tôi bẩn?"

Không làm rõ chuyện này, lòng cô sẽ còn vướng mắc.

Phó Thịnh Niên không nói gì, lấy điện thoại từ trong túi ra, mở WeChat, vào trang trò chuyện với "Người lạ quen thuộc", đưa điện thoại cho cô, để cô tự xem.

Cô mở ra từng bức ảnh giường chiếu cay mắt, bàng hoàng như bị sét đánh.

"Những bức ảnh này..."

Hình như là ảnh chụp lúc cô bị người ta làm cho hôn mê trong khách sạn, khi đó Phó Thịnh Niên tìm đến khách sạn, vì không tin cơ thể cô trong sạch nên còn dẫn cô đi bệnh viện kiểm tra.

Không ngờ hôm đó cô còn bị người ta chụp những bức ảnh đáng ghê tởm vậy.

Cô nghiêm túc xem hết nội dung trò chuyện, lập tức biết "Người lạ quen thuộc" là ai.

"Là Giản Thị"

Cô trả lại điện thoại cho Phó Thịnh Niên, giải thích: "Người đàn ông trong ảnh là bố đẻ của Giản Thi, ông ta đã chết rồi."

"Giản Thi là ai?"

"Một người muốn đẩy tôi vào chỗ chết, kẻ đứng sau sai khiến vụ bắt cóc tôi cũng là cô ta."

Có lẽ biết Phó Thịnh Niên mất trí nhớ nên Giản Thi muốn lợi dụng cơ hội này để cướp Phó Thịnh Niên về.

Cô ta đúng là không chết tâm với Phó Thịnh Niên mà.

Rõ ràng đã từng nổi lên ý định giết Phó Thịnh Niên, giờ lại muốn vãn hồi, đúng là không thể hiểu nổi.

Ngô Tuấn một ngày không sa vào lưới pháp luật, thì một ngày cô ta không bị trừng trị.

Giản Dao nhíu mày, đột nhiên mất hứng ăn cháo. Cô nghiêm nghị nhìn thẳng vào Phó Thịnh Niên, từng chữ nói rõ: "Về sau bất luận xảy ra chuyện gì, em mong anh có thể tin tưởng em."

Phó Thịnh Niên ừ một tiếng, lại đút một thìa cháo đến bên miệng cô.

Cô do dự giây lát, há miệng, ăn muỗng cháo anh đút, lẩm bẩm: "Còn một chuyện nữa."

"Chuyện gì?"

"Cho Mộ Tiểu Nhiễm rời khỏi Tập đoàn Phó Thị."

Phó Thịnh Niên cười suy tư, nói: "Được, tất cả nghe theo em."

Giản Dao cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn nhiều, lại có khẩu vị rồi, Phó Thịnh Niên đút cháo đến miệng cô, cô lại tiếp tục ăn.

Trong hai ngày ở lại bệnh viện để theo dõi, Phó

Thịnh Niên chăm sóc cô rất tận tình, tâm trạng cô tốt lên, sức khỏe hồi phục nhanh chóng.

Ngày xuất viện, cô che chắn rất kỹ, mũ và khẩu trang che kín mặt, trên người còn khoác áo khoác của Phó Thịnh Niên.

Anh nắm tay cô rời khỏi bệnh viện, trên đường đi cẩn thận bảo vệ cô, như thể đã xem cô là đối tượng bảo vệ cấp một.

Về đến khu biệt thự Đỉnh Vàng.

Vừa vào cửa, Phó Thịnh Niên đã bảo Quân Quân và Thu Nguyệt thu dọn đồ đạc của cô, dự tính đưa cô về nhà họ Phó.

Cô từ chối vô cùng dứt khoát.

"Em không muốn về với anh."

Phó Thịnh Niên kéo cô vào lòng, kiên nhẫn dỗ dành: "Anh biết trước đây anh làm em giận rồi, anh đã biết lỗi rồi."

"Anh bị mất trí nhớ, không nhớ bất cứ điều gì, thêm nữa tình cảm giữa chúng ta bây giờ không ổn định, bị người khác thừa cơ ly gián cũng dễ hiểu. Tuy em giận anh, nhưng em cũng là người biết lý lẽ."

"Vậy sao em không về nhà với anh?"

"Em không chắc anh có yêu em không."

Anh đã mất ký ức trước đây, đồng nghĩa hiện giờ anh như một tờ giấy trắng, sau khi trải qua sự việc ảnh giường chiếu, cô đã suy nghĩ rất nhiều.

Việc anh đối xử tốt và phụ thuộc vào cô, có thể chỉ vì khi anh tỉnh dậy trong bệnh viện, có cô bầu bạn bên cạnh anh, và cô cũng là người đầu tiên anh gặp, còn ở lại bệnh viện chăm sóc anh chu đáo.

Phó Thịnh Niên đoán được suy nghĩ trong lòng cô, nhưng anh không hề nhụt chí, chỉ mỉm cười nói: "Vậy chúng ta bắt đầu lại từ đầu nhé, bắt đầu từ hẹn hò trước. Em thấy sao?"


<< Chương trước                                                                                                     Chương sau >>

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[Truyện ngôn tình] Thục Cẩm Nhân Gia - Chương 1 "Thiếu nữ giặt tơ"

[Truyện ngôn tình] Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 15 "Có chịu được không? Không chịu được thì gọi tôi"

[Truyện ngôn tình] Người vợ câm đắt giá: Người vợ bỏ trốn cùng đứa con! - Chương 14 "Tôi sẽ không để anh ta làm tổn thương em"