[Truyện ngôn tình] Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 301 "Hẹn hò phải từng bước một"

"Anh muốn hẹn hò với em à?"

Giản Dao tròn xoe mắt, nhìn anh đầy ngạc nhiên.

"Chỉ có vậy, anh mới có thể hiểu em càng nhiều càng rõ hơn."

Anh nắm tay cô, dẫn cô lên lầu, kéo cô vào phòng ngủ chính.

Bị anh đẩy xuống giường, da đầu cô tê dại, cô đưa tay đẩy anh ra.

"Chẳng phải anh mới nói hẹn hò trước sao?" "Ừm."

Anh cúi người xuống đè lên người cô và hôn cô.

Cô quay mặt đi chỗ khác, nói: "Không bao gồm cái này."

Anh cười nhẹ, đặt một nụ hôn lên môi cô, nói: "Cái nào?"

"Việc anh đang làm bây giờ."

Chiếc áo choàng trên người đã bị anh cởi ra, hiện tại anh đang nhẹ nhàng mở cúc áo ngay cổ áo của cô, cô biết anh muốn làm gì tiếp theo.

Cô túm tay anh, ngồi dậy, nói: "Hẹn hò là phải đi từng bước một, không nên đi ngay đến bước cuối cùng."

“...”

"Em đói rồi."

Phó Thịnh Niên như bị tạt một xô nước lạnh vào đầu, dừng động tác lại.

Sau vài giây ngẩn người, anh đứng dậy, nhìn Giản Dao đang cài cúc áo một cách nghiêm chỉnh, cười khổ hỏi: "Em muốn ăn gì?"

"Mì trứng cà chua."

"Được, anh đi làm cho em."

Anh vội vàng xuống lầu, đi nhanh vào bếp.

Giản Dao ngồi bên giường, tim vẫn còn đập kịch liệt.

Thấy điện thoại của Phó Thịnh Niên rơi trên giường, cô do dự giây lát rồi quả quyết cầm điện thoại lên.

Cô biết mật khẩu điện thoại của anh, sau khi mở WeChat, cô vào trang trò chuyện với "Người lạ quen thuộc", sau giây lát ngẫm nghĩ, cô gõ vài chữ rồi gửi đi.

"Gặp nhau đi."

Đối phương lập tức trả lời tin nhắn của cô: "Gặp ở đâu?"

"Mười giờ tối nay, câu lạc bộ Thâm Uyên, phòng bao 888 tầng ba."

Tin nhắn được gửi đi, hơn mười phút sau, đối phương trả lời bằng một biểu tượng cảm xúc: "OK".

Cô thở phào một hơi.

Giản Thi đã mắc câu rồi.

Cô vốn định hẹn ở Hội sở Phượng Hoàng, nhưng đó là địa bàn của cô, cô lo lắng Giản Thi sẽ nghi ngờ nên đành phải đổi địa điểm gặp mặt sang câu lạc bộ của Thẩm Dịch.

Cô mô phỏng phong cách nói chuyện của Phó Thịnh Niên, đã thành công hẹn được Giản Thi gặp mặt. Sau đó cô lấy điện thoại của mình gọi cho Tả Nhất, bảo Tả Nhất sắp xếp thêm vài người, tối nay đi cùng cô đến Thâm Uyên.

Sắp xếp xong mọi thứ, cô cầm điện thoại của Phó Thịnh Niên xuống lầu.

Người đàn ông đang bận nấu mì trong bếp, cô tựa người vào khung cửa, ánh mắt đăm chiêu quan sát anh.

Hình như anh cảm nhận được có người đang nhìn mình nên quay đầu lại, ánh mắt anh giao với anh mắt cô.

"Nhìn trộm anh bao lâu rồi?"

Cô cười nhạt, nói: "Em nhìn trộm hồi nào, em đang nhìn một cách quang minh chính đại mà." "Em lại đây."

Cô bước lại gần, vừa đứng vững trước mặt anh là anh đã vươn tay ra choàng qua eo cô, nhẹ nhàng nhấc cô lên đặt xuống bàn bếp.

Anh áp sát khuôn mặt lại gần định hôn cô, cô liền lùi lại một khoảng ngắn.

Anh cười trầm, cằm tựa lên vai cô, nghiêng đầu cắn nhẹ vành tai cô.

Hơi thở ấm áp phun vào cổ cô. Cô hít một hơi sâu, có hơi không chống đỡ được hành động làm nũng bất ngờ của anh, bèn vội vàng đẩy anh ra.

"Tập trung nấu mì đi."

Anh cười ôm cô, nói: "Yên tâm, không ảnh hưởng đến việc anh phát huy đâu."

“...”

Anh lại tiến tới hôn cô, hôn nhẹ lên má, lên vành tai cô.

Hơi thở của cô trở nên gấp gáp, cô điềm tĩnh nói bên tai anh: "Tối nay đi với em đến một nơi."

"Đi đâu?"

"Câu lạc bộ của Thẩm Dịch, em quên chưa nói với anh, Thẩm Dịch là bạn anh, anh vẫn chưa gặp anh ta, nhân cơ hội này tối nay đi gặp anh ta đi."

Phó Thịnh Niên gật đầu, nghe thấy tiếng ùng ục phát ra từ trong nồi, biết nước trong nồi đã sôi, anh bèn thả cô ra, quay người đi nấu mì.

Cô nhảy xuống khỏi bàn bếp, đi thẳng ra phía sau anh, vòng tay ôm eo anh.

Cô áp má vào lưng anh, nhắc nhở anh: "Còn một người anh phải gặp nữa."

"Ai?"

"Giản Thi."

Cô phải để Phó Thịnh Niên nhớ mặt Giản Thi tránh cho Giản Thi tìm cơ hội khác tiếp cận Phó Thịnh Niên, tiếp tục giờ âm mưu quỷ kế.

Phó Thịnh Niên cho mì vào nồi, một tay khuấy mì, tay kia vỗ vỗ mu bàn tay của cô, nói "được".

"Ngoan, em vào phòng ăn chờ đi, mì sắp xong rồi."

Giọng anh hết sức dịu dàng.

Cô rút tay về, bước vào phòng ăn.

Kéo ghế ngồi xuống, hai tay chống cằm, cô nhìn chằm chằm bóng lưng cao lớn trong bếp, tâm trạng đặc biệt vui vẻ.

Chẳng bao lâu sau, anh đã bưng bát mì đến trước mặt cô.

Vẫn là hương vị cũ, rất ngon.

Cô húp sùm sụp hết tô mì, ngay cả nước súp cũng uống hết.

Phó Thịnh Niên ngồi đối diện, nhìn cô ăn uống ngon lành, rút khăn giấy giúp cô lau khóe miệng.

"Ăn uống sao mà giống con nít quá."

Cô không nhịn được cười, nói: "Ngày mai là ngày nghỉ rồi, không phải anh muốn hẹn hò với em sao? Không hẹn em đi đâu à?"

"Hen chứ."

"Hẹn em đi đâu?"

"Sở thú."

"Hả?"

Giản Dao ngạc nhiên, nói: "Chúng ta đã đi sở thú rồi mà."

"Anh biết, anh nghĩ nếu đi đến những nơi chúng ta đã từng hẹn hò sẽ giúp anh khôi phục ký ức."

Cô ò một tiếng, cảm thấy lời anh nói cũng rất có lý.

Ngẫm kỹ lại, hai người chưa từng hẹn hò chính thức, tốt nghiệp chưa lâu đã bước vào lễ đường hôn nhân...

Cô luôn mong Phó Thịnh Niên dẫn cô đi sở thú, không bị ai quấy rầy, một cuộc hẹn chỉ thuộc về hai người, không ngờ ước muốn này lại được thực hiện khi anh mất trí nhớ.

Cùng lúc đó.

Giản Thi đang đau đầu vì hàng loạt cuộc gọi và tin nhắn đến từ La Tây.

Sau khi phát hiện cô ta đã chạy khỏi căn hộ, La Tây đã điên cuồng gọi điện quấy rầy cô ta mấy ngày liền, cô ta cho số của anh ta vào danh sách đen, anh ta lại đổi số khác để gọi.

Cô ta không chịu nổi, liên tục cố gắng dùng điện thoại mini liên lạc với Ngô Tuấn, nhưng mãi không liên lạc được.

Ngô Tuấn không biết đã trốn đi đâu, bây giờ hoàn toàn mất tích.

Hàn Mịch phải làm việc, ở nhà chỉ có mình cô ta.

Vừa nghĩ đến việc Phó Thịnh Niên hẹn cô ta tối nay gặp ở câu lạc bộ của Thẩm Dịch, cô ta vô cùng phấn khích, không kìm lòng được mà lái xe tới bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, muốn báo tin vui này cho Mạnh Mỹ Trúc.

Lái xe hai tiếng, đã đến nơi, sau hai mươi phút chờ đợi, cuối cùng cô ta cũng gặp được Mạnh Mỹ Trúc.

Từ khi Mạnh Mỹ Trúc đến đây, việc gặp mặt trở nên hơi khó khăn, bởi vì cần phải đặt lịch hẹn trước, may mà cô ta là người nhà, mỗi tháng có một lần thăm nom.

Chỉ là, Mạnh Mỹ Trúc bây giờ đã thay đổi hoàn toàn. Bà ta bây giờ vừa gầy gò vừa tiều tụy, tóc tai bù xù, hốc mắt lõm sâu, quầng thâm thâm xì, tinh thần có thể dùng từ "rất tệ" để hình dung.

Thấy trên cánh tay Mạnh Mỹ Trúc có vết bầm xanh, cô ta vội vã kéo áo Mạnh Mỹ Trúc ra. Ngoài cánh tay ra thì lưng và ngực Mạnh Mỹ Trúc cũng có những vết sưng tấy và bầm tím rõ rệt.

"Sao lại như vậy?"

Rõ ràng cô ta đã nhờ La Tây đặc biệt đến đây lo lót, dù Phó Thịnh Niên đã nói những lời tàn độc là muốn "chăm sóc chu đáo" cho Mạnh Mỹ Trúc, nhưng người La Tây sắp xếp, có lẽ ít nhiều gì cũng có thể giúp Mạnh Mỹ Trúc bớt chịu giày vò.

Nghĩ đến đây, cô ta chợt nhận ra La Tây của hiện tại không còn là La Tây của trước kia nữa.

Ở bệnh viện Thanh Sơn, không ai có thể giúp Mạnh Mỹ Trúc.

"Mẹ, có phải có ai ngược đãi mẹ không?"

Mắt Mạnh Mỹ Trúc đỏ hoe, co rúm người ở đầu giường, ôm chặt bản thân, không nói câu nào.

Bà ta đã được điều trị điện giật hai lần, cộng thêm uống rất nhiều loại thuốc không rõ là thuốc gì gì, mỗi ngày đều lơ ngơ, tinh thần đã hoàn toàn không bình thường.


<< Chương trước                                                                                                     Chương sau >>

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[Truyện ngôn tình] Thục Cẩm Nhân Gia - Chương 1 "Thiếu nữ giặt tơ"

[Truyện ngôn tình] Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 15 "Có chịu được không? Không chịu được thì gọi tôi"

[Truyện ngôn tình] Người vợ câm đắt giá: Người vợ bỏ trốn cùng đứa con! - Chương 14 "Tôi sẽ không để anh ta làm tổn thương em"