[Truyện ngôn tình] Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 302 "Sao lại là cô"
"Rốt cuộc người ở đây đã làm gì mẹ vậy?"
Giản Thi không kìm được nước mắt, đau lòng ôm Mạnh Mỹ Trúc.
Người trong vòng tay đang run rẩy.
"Mẹ, con đã bảo Ngô Tuấn điều tra vụ trốn thuế, đều do Triệu Diệu Đường và người bộ phận tài chính giở trò. Bọn họ đã đổ tội lên đầu mẹ."
Mạnh Mỹ Trúc ngẩng đầu nhìn cô ta, đột nhiên bật khóc, nước mắt tuôn rơi.
"Mẹ yên tâm, con sẽ tìm cách đưa mẹ ra khỏi đây."
"Bọn họ bắt nạt mẹ, lột đồ của mẹ, còn đánh mẹ..."
Tâm trạng Mạnh Mỹ Trúc kích động mạnh, vừa nói vừa khóc, giọng khàn đặc.
Bà ta không nhớ nổi mình đã bị bao nhiêu người đàn ông chà đạp, gần như tối nào cũng có người ghé qua phòng bà ta sau khi đèn tắt. Bà ta đã nói những điều này với rất nhiều người nhưng không ai tin bà ta, bởi vì đây là bệnh viện tâm thần, mà bà ta lại là một người bị tâm thần.
Người khác không tin bà ta, nhưng Giản Thi thì tin.
"Mẹ, mẹ ráng chịu đựng thêm chút nữa, Phó Thịnh Niên đã tin con rồi. Anh ta hẹn gặp con tối nay, có anh ta giúp đỡ, mẹ sẽ sớm được ra khỏi đây."
Cô ta ôm chặt Mạnh Mỹ Trúc, trấn an cảm xúc của bà ta.
Thời gian thăm thân chỉ có mười phút.
Trong tiếng thúc giục của bảo vệ, cô ta bất đắc dĩ phải buông Mạnh Mỹ Trúc ra, bước từng bước nặng nề rời khỏi đây.
Trên đường về, cô ta gọi cho Ngô Tuấn mấy cuộc nhưng đối phương vẫn tắt nguồn.
Cô ta tức tối ném điện thoại mini lên ghế phụ, đạp mạnh ga, lái xe chạy như bay.
Về đến khu biệt thự Đỉnh Vàng, cô ta vừa lái xe vào sân thì thấy một người bước ra từ căn biệt thự đối diện.
Là Giản Dao.
Cô cầm bình tưới nước trên tay, đứng trước bồn hoa, rất bình thản tưới hoa.
Cô ta cười châm chọc một cái.
"Đồ con nhỏ đáng chết, đúng là vô tâm vô tình, đã bị Phó Thịnh Niên bỏ rơi rồi thế mà vẫn còn tâm trạng tưới hoa."
Cô không muốn Giản Dao nhìn thấy mình, nên thẳng tay lái xe vào thẳng nhà để xe.
Bước vào nhà từ cửa nhà để xe, cô thẳng tiến đến bếp, lấy chai nước từ tủ lạnh. Đang vặn nắp chai, bỗng nghe thấy tiếng bước chân đang đến gân.
Trong lòng cô ta hoảng lên, vội vàng cầm lên một con dao, cảnh giác nhìn về phía cửa bếp.
Tiếng bước chân ngày càng gần, nó đang đi về phía cô ta.
"Ai đó?".
Cô ta hét lên một tiếng, tay cầm dao cũng hơi run lên mấy giây.
Nghe thấy giọng cô ta, Ngô Tuấn bước chậm lại, nói: "Là tôi, đừng căng thẳng."
Cô ta thở phào một hơi, ném con dao lên bàn thủy tinh, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Thấy Ngô Tuấn dựa vào tường, mặc bộ đồ đen, đội mũ và khẩu trang, cô ta tức giận lao tới, cuộn nắm đấm đấm vào người anh ta hai cái.
"Đồ tồi, anh chạy đi đâu vậy?"
"Tôi luôn ở Thành phố A, không ra ngoài."
Cô ta kinh ngạc, nói: "Cảnh sát nghi ngờ anh chạy lên phía Bắc."
"Tôi đã định chạy về phía Bắc, nhưng tôi đã nghĩ lại, nơi nguy hiểm nhất ngược lại là nơi an toàn nhất. Vì cảnh sát nghĩ tôi đã ra khỏi Thành phố A, nên tôi ở lại đây sẽ tốt hơn."
"Vậy dạo này anh trốn ở đâu?"
"Tất nhiên là ở căn biệt thự mà cô đã treo biển bán, tôi vốn có thể trốn mãi ở đó, nhưng cô nhất quyết phải bán biệt thự, tôi không có chốn để đi, đành phải tìm cô."
Mặt Giản Thi sa sầm, hoàn toàn không dám tin anh ta luôn trốn trong tầm mắt của mình.
Căn nhà đó vừa bị cô ta vung tay bán đi, trước khi bán, cô ta còn sắp xếp người của công ty vệ sinh đến dọn dẹp một phen, Ngô Tuấn thế mà tránh được những người đó, không bị phát hiện.
"Nếu anh đã đến tìm tôi, vậy thì đúng lúc, anh giúp tôi làm một việc."
Sắc mặt Ngô Tuấn tức khắc lạnh đi, đáp lại: "Tôi sẽ không giúp cô nữa."
"Vậy mẹ thì sao? Anh không lo cho bà ấy à?"
"Me bi sao?"
"Mẹ bị hành hạ đến không ra hình người ở bệnh viện tâm thần, về phần Triệu Diệu Đường khi nào anh đi tìm anh ta? Chính anh ta đổ trách nhiệm trốn thuế lên đầu mẹ, loại người này không thể tha thứ."
Ngô Tuấn đảo mắt, nói: "Cảnh sát đang truy nã tôi, cô muốn tôi phạm tội ngay lúc này à?"
"Tôi đã đưa cho anh một ngàn vạn, anh giải quyết Triệu Diệu Đường rồi đưa mẹ trốn ra nước ngoài chẳng phải là được rồi sao, anh có người quen mà, người đó có thể giúp hai người lén lút vượt biên."
"Tôi tạm thời không muốn ra nước ngoài."
Giản Thi tức điên, nói: "Vậy anh muốn thế nào?"
"Tôi muốn ở lại đây."
"Anh điên rồi?"
Hàn Mịch sống cùng cô ta, Ngô Tuấn ở đây nếu bị Hàn Mịch phát hiện thì cả hai đều tiêu đời.
"Cô yên tâm, tôi sẽ như cái bóng, Hàn Mịch sẽ không biết tôi ở đây."
"Anh đúng là làm càn, anh coi Hàn Mịch là đồ ngu à?"
"Không được nữa thì tôi sẽ 'thuyết phục' ả trên giường."
"Anh..."
"Cô không tin anh có thể khiến cô ta ngoan ngoãn phục tùng sao?"
Giản Thi bất chợt không nói được gì, cô ta thấy Ngô Tuấn có vấn đề về thần kinh, hơn nữa vấn đề này không nhẹ.
"Tùy anh, nhưng anh phải đàng hoàng chút, đừng để Hàn Mịch phát hiện ra anh."
Ngô Tuấn ừm một tiếng, bước vội vào bếp, mở cửa tủ lạnh tìm đồ ăn.
Anh ta cầm lấy hộp sữa, mở ra, uống ừng ực vào bụng như đang cực kỳ đói.
Cô ta thở dài, đi vào lấy một ít nguyên liệu, nấu cho anh ta một tô mì.
Anh ta ăn như hổ đói, đã lâu chưa được ăn một bữa cơm nóng rồi.
Ăn sạch mì lẫn nước trong tô xong, anh ta đặt đũa xuống, ngẩng đầu hỏi cô ta: "Giản Dao thế nào rồi?"
"Anh quan tâm cô ta?"
Anh ta cười, đáp: "Cô ta là chị tôi, tôi quan tâm cô ta chút, có vấn đề gì à?"
"Hơ!"
Ánh mắt Giản Thi ánh lên sự chế giễu, nói: "Anh giết con của cô ta, còn bắt cóc cô ta, suýt nữa đã giết chết Phó Thịnh Niên, anh nghĩ cô ta sẽ nhận anh là em trai à?"
"Sẽ không nhận."
"Thế mà anh còn quan tâm đến cô? Đúng là tự rước nhục vào thân!"
Ngô Tuấn không hề tức giận vì lời cô ta nói, nụ cười trên mặt anh ta càng sâu hơn.
Anh ta mạo hiểm sống ở đây chính là vì Giản Dao sống ở đối diện, như vậy anh ta có thể nhìn cô ở khoảng cách gần.
"Phó Thịnh Niên mất trí nhớ rồi, đúng không?"
"Đúng, anh ta không nhớ gì nữa rồi. Ông trời cũng giúp tôi, anh ta đã không thèm Giản Dao nữa rồi, còn hẹn tôi tối nay gặp mặt. Anh mau chỉnh trang lại bản thân đi, tôi cũng phải về phòng chọn đồ, trang điểm thật đẹp."
Cô ta đứng dậy, vẻ mặt đầy đắc ý bước ra khỏi phòng ăn, chạy thẳng lên phòng trên lầu.
Vừa nghĩ đến tối nay có thể gặp Phó Thịnh Niên là lòng cô ta liền hân hoan khôn xiết.
Cô ta hoàn toàn không ngờ được người hẹn cô ta là Giản Dao, càng không biết tối nay thứ đón chờ cô ta sẽ là một cơn bão tố.
Mười giờ tối.
Cô ta đã lái xe đến câu lạc bộ Thâm Uyên.
Cô ta đã trang điểm tỉ mỉ, mặc một chiếc váy ngắn màu đỏ ôm sát, tóc dài gợn sóng buông một bên vai. Lớp trang điểm trên mặt rất đẹp đẽ, khác hẳn vẻ ngoài trong sáng thường ngày của cô ta. Hôm nay cô ta tô môi đỏ rực, rất quyến rũ.
Cô ta đi thang máy lên tầng ba, đến trước phòng bao 888. Ở cửa có hai vệ sĩ mặc đồ đen đang đứng, hai người nhìn thấy cô ta lập tức giúp cô ta mở cửa phòng, thái độ rất kính trọng.
Cô ta ngẩng cao đầu, đi trên đôi cao gót ngẩng đầu ưỡn ngực bước vào phòng.
Cô ta tưởng người chờ đợi trong phòng là Phó Thịnh Niên, nhưng người cô ta nhìn thấy lại là Giản Dao.
Trong phòng có hơn chục người, ngoài Giản Dao ra thì toàn là vệ sĩ mặc đồ đen.
Cô ta nhận ra điều không hay nên muốn rời đi, nhưng mấy vệ sĩ nhanh chóng tiến tới giữ chặt cô ta, kéo cô ta đến trước mặt Giản Dao.
Giản Dao ngồi dựa trên sofa kiểu Âu, tay cầm ly rượu vang và nhấm nháp thưởng thức.
"Sao lại là cô?"
"Phó Thịnh Niên đâu?"
Cô ta trừng mắt nhìn Giản Dao, rống họng hét lên.
Nhận xét
Đăng nhận xét