[Truyện ngôn tình] Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 303 "Đưa vào miệng hổ"
Tiếng la hét chói tai khiến Giản Dao nhíu nhẹ mày.
Cô từ từ đặt ly rượu xuống, ra hiệu cho Kiều Thắng Nam bằng một ánh mắt, Kiều Thắng Nam lập tức bước đến trước mặt Giản Thi, lấy chiếc túi bản giới hạn trên vai Giản Thi và đưa cho cô.
Cô mở túi, tìm thấy hai chiếc điện thoại, một chiếc là điện thoại thường dùng của Giản Thi, chiếc kia là một chiếc điện thoại mini, mẫu không phổ biến và đã ngừng sản xuất.
Chiếc điện thoại mini có mật khẩu, không mở được.
Cô ngẩng đầu nhìn Giản Thi, hỏi: "Mật khẩu là gì?"
Giản Thi cười khẩy, nói: "Tôi đến để gặp Phó Thinh Niên."
"Tôi biết cô chính là Người lạ quen thuộc, tôi đã xem những thứ cô gửi rồi."
"Mật khẩu là gì?"
Giản Thi hoảng lên, nhưng ngoài mặt vẫn cố giữ bình tĩnh.
Thấy cô ta không hợp tác, Giản Dao đặt điện thoại xuống, cầm ly rượu vang trên bàn lên và kính rượu cô ta, nói: "Lâu rồi chưa gặp, uống chút rượu với tôi nhé?"
Dứt lời, một vệ sĩ cầm chai rượu lên, vừa giữ Giản Thi vừa rót rượu vào miệng cô ta.
Giản Thi bị ép ngửa đầu, cằm bị bóp mạnh, miệng mở to, rượu không ngừng trôi xuống cổ họng khiến cô ta sặc rượu bắt đầu họ, mắt cũng đỏ hoe, nước mũi cũng chảy ra.
Giản Dao nhấp một ngụm rượu vang rồi đặt ly xuống, lạnh lùng nhìn Giản Thi, đợi đến khi vệ sĩ rót hết chai rượu, cô lại hỏi: "Mật khẩu là gì?"
Giản Thi họ dữ dội, kèm theo nôn khan.
Bị cưỡng chế rót cả chai rượu đầy, cô ta cảm thấy dạ dày như đang bị lửa thiêu cháy rát, vừa nóng vừa căng, sắp nổ tung rồi.
"Không nói? Xem ra chưa uống đủ."
Giản Dao ngả người ra sau, ra hiệu cho vệ sĩ tiếp tục.
Vệ sĩ lại cầm chai rượu lên, bóp mở miệng Giản Thi và rót vào ừng ực ừng ực.
Rất nhanh, chai thứ hai đã cạn.
Giản Thi "ọe" một tiếng và nôn ra, thứ được nôn ra toàn là rượu, thảm trải sàn bị rượu cô ta nôn ra thấm ướt một mảng lớn.
"Cô đối xử với tôi thế này, Phó Thịnh Niên biết được sẽ nghĩ sao về cô?"
Cô ta nhếch mép, hung tợn trừng mắt nhìn Giản Dao, nghiến răng gằn từng chữ: "Cô không sợ hình ảnh hoàn hảo của mình trong mắt anh ấy sẽ hoàn toàn sụp đổ sao?"
Giản Dao đã không còn quan tâm nữa, nói: "Tôi không bận tâm."
"Có bản lĩnh thì bảo Phó Thịnh Niên đến gặp tôi, chẳng phải cô muốn biết mật khẩu sao? Tôi có thể nói cho anh ấy biết."
"Được thôi!"
Giản Dao lấy điện thoại ra, trực tiếp gọi vào số của Phó Thịnh Niên.
Phó Thịnh Niên vào lúc này đang ở văn phòng của Thẩm Dịch, sau khi nhận được cuộc gọi của Giản Dao, anh ấy đẩy xe lăn đưa Thẩm Dịch đến phòng bao 888.
Vào cửa, thấy một người phụ nữ bị vài vệ sĩ không chế, đang bị rót rượu điên cuồng. Anh như có điều suy nghĩ nhìn người phụ nữ đã đỏ mắt, mặt giàn giụa nước mắt lẫn rượu và nước mũi, lấy làm lạ nhìn Giản Dao đang ngồi trên sofa.
Thấy ánh mắt của anh, Giản Dao mỉm cười dịu dàng nói: "Giới thiệu một chút, cô ta là Giản Thi, người đã gửi ảnh giường chiếu cho anh."
Anh ừm một tiếng, đẩy Thẩm Dịch đến gần Giản Dao, vẻ mặt bình thản ngồi xuống bên cạnh Giản Dao.
Chai thứ ba đã rót xong, Giản Thi lại nôn, Tả Nhất dùng chân ngoắc một cái thùng rác đến trước mặt cô ta, để cô ta nôn sạch những thứ trong dạ dày.
Trong phòng bao tràn ngập mùi rượu và mùi nôn mửa, vô cùng khó ngửi.
Thẩm Dịch dùng một tay che miệng mũi, anh ta bị mùi hôi này làm cho buồn nôn.
"Rót mấy chai rồi?"
Anh ta quay đầu hỏi Giản Dao.
"Ba chai."
"Còn rót không?"
"Cô ta không nói mật khẩu thì tiếp tục rót."
Nghe thấy vậy, cơ thể Giản Thi bắt đầu run lẩy bây.
Dạ dày cô ta đã đau đến co thắt rồi. Nếu tiếp tục rót nữa thì cô ta e rằng mình không chỉ nôn ra thức ăn và rượu mà còn có cả dịch mật hoặc máu.
Nhìn khuôn mặt lạnh lùng cùng cực của Giản Dao, cô ta biết Giản Dao nói được làm được, nếu cô ta không chịu nói ra mật khẩu, Giản Dao sẽ
cho vệ sĩ rót cho cô ta chai rượu thứ tư.
Cô ta sắp không chịu nổi nữa rồi.
"Tiếp tục."
Giản Dao ra lệnh.
Cô ta sợ đến mức mặt trắng bệch, vội nói: "Mật khẩu là sinh nhật của anh Niên."
"Anh Niên?"
Giản Dao nhướng mày, cười nhẹ như không nhìn cô ta.
Vừa rồi còn treo bên miệng Phó Thịnh Niên, bây giờ Phó Thịnh Niên vào phòng thì lập tức đổi thành anh Niên?
"Giúp em với, anh Niên, anh giúp em với, cô ta muốn rót rượu em đến chết, anh định trơ mắt nhìn cô ta hành hạ em sao?"
Nước mắt Giản Thi chảy ra, đôi mắt nhìn thẳng vào Phó Thịnh Niên, làm ra vẻ đáng yêu và đáng thương.
Phó Thịnh Niên thản nhiên nhìn cô ta một cái rồi dời mắt, tiến lại gần Giản Dao.
Thấy Giản Dao cầm một chiếc điện thoại mini, nhập mật khẩu, mở khóa điện thoại thành công, anh tò mò lấy điện thoại, mở WeChat, phát hiện biệt danh tài khoản đăng nhập trên WeChat thực sự là Người lạ quen thuộc.
"Ngô Thanh Phong đã chết vẫn bị cô lôi ra làm trò, cô đúng là con gái ngoan của ông ta."
Giản Dao chế giễu một câu, không định dễ dàng bỏ qua cho cô ta.
"Tiếp tục."
Cô ta ra lệnh một tiếng, vệ sĩ lập tức cầm rượu lên, bóp miệng Giản Thi và rót vào.
Đầu Giản Thi tê dại, tim đập thình thịch, cô ta bị rượu rót ừng ực thẳng vào cổ họng làm cho sặc, họ dữ dội.
Cả chai rượu không thể rót hết, cô ta chỉ uống được nửa chai, nửa còn lại bị cô ta nôn ra toàn bộ.
Nhìn cô ta nôn, trong rượu bị nôn ra có lẫn tia máu, mặt Phó Thịnh Niên hơi sa sầm xuống, ngẩng đầu nhìn Giản Dao đang có vẻ mặt lạnh lẽo, không ngờ cô còn có một mặt máu lạnh tàn nhẫn như vậy.
"Đừng gây ra án mạng."
Cô quay đầu nhìn anh, ánh mắt vẫn lạnh.
Vì một lời nhắc nhở của anh, trong ngực cô đột nhiên bùng lên một ngọn lửa.
"Sao, anh đau lòng rồi?"
"Anh không có đau lòng, anh không muốn em gây ra án mạng."
"Uống chút rượu sao có thể gây ra án mạng."
Rượu Giản Thi uống là rượu nho, độ cồn không cao, rượu thật sự vào dạ dày không nhiều, hầu hết đều bị Giản Thi nôn ra rồi.
"Anh tốt nhất là nói ít thôi."
Thẩm Dịch không nhịn được kéo cánh tay của Phó Thịnh Niên.
Vì không có ký ức trước đây nên Phó Thịnh Niên không biết lúc Giản Dao bị rút tủy xương, còn bị đánh sảy đứa con đến mức hấp hối trông thảm thế nào. Anh ta sợ Phó Thịnh Niên lại nói gì chọc Giản Dao tức giận, bèn nhỏ giọng nhắc nhở: "Nếu có thể ngậm miệng, thì tốt hơn."
Phó Thịnh Niên không nói gì nữa.
Giản Dao nén cơn giận, đứng dậy bước đến trước mặt Giản Thi, vung tay cho Giản Thi một cái tát.
Mặt Giản Thi bị đánh lệch qua một bên, trên khuôn mặt trắng bệch của cô ta hiện lên một dấu tay đỏ rực. Cô ta đột nhiên bật cười, vừa cười nước mắt vừa rơi xuống.
Cô ta không ngờ mình sẽ rơi vào tay Giản Dao, thay vì hành hạ cô ta thì không bằng cho cô ta một cái chết sảng khoái.
"Thật sự hận tôi thế, sao không giết chết tôi đi?"
"Vì tôi không giống cô."
Giản Dao quay người lấy điện thoại của mình ra, gọi cho một số điện thoại.
Đường dây nhanh chóng kết nối.
"La Tây, đến đón vợ sắp cưới của anh đi."
Cô nói số phòng bao cho La Tây qua điện thoại rồi cúp máy.
Giản Thi vừa nghe thấy tên La Tây, mắt lập tức mở to.
Cô ta như phát điên mà lao về phía Giản Dao, nhưng bị vệ sĩ giữ rất chặt, cô ta không thể đến gần Giản Dao được.
"Cô là đồ điểm, cô dám liên lạc với La Tây!"
Cô ta khó khăn lắm mới thoát khỏi móng vuốt của La Tây, vậy mà Giản Dao lại đẩy cô ta vào miệng hổ nữa.
Nghĩ đến hai tuần qua, La Tây hoàn toàn không coi cô ta là người mà điên cuồng trút giận lên người cô ta. Cô ta nghiến răng, run rẩy như máy cày.
Cô ta sốt ruột rồi, nhưng trong mắt Giản Dao lại hiện lên sự vui vẻ.
"Cô uống say rồi, tôi bảo chồng sắp cưới của cô đến đón cô, có vấn đề gì sao?"

Nhận xét
Đăng nhận xét