[Truyện ngôn tình] Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 304 "Kẻ thù không đội trời chung"

"Cô cố ý! Cô biết rõ La Tây đối xử không tốt với tôi, nhưng cô vẫn để anh ta đến đón tôi. Lòng dạ cô thật tàn nhẫn, không hành hạ tôi đến chết thì không chịu thôi phải không?"

Giản Thi xúc động mạnh, run rẩy nhìn Phó Thịnh Niên, tiếp đó lại đổi vẻ mặt, vừa khóc vừa giả vờ đáng thương.

"Anh Niên, cứu em với, em xin anh cứu em. Anh quên em là người anh yêu nhất rồi sao? Anh từng rất yêu thương em, đừng để Giản Dao lừa anh. Cô ta luôn lừa dối anh."

"Cô ta muốn đưa em cho một kẻ xấu, em sẽ bị hành hạ đến chết."

"Anh giúp em được không?"

Cô ta khóc như đóa hoa bị vùi dập trong mưa.

Phó Thịnh Niên vẫn sa sầm mặt, không nhìn cô ta.

Trái tim cô ta nguội một nửa.

Anh đã mất trí nhớ rồi, vậy mà vẫn tin tưởng Giản Dao đến thế?

"Em bị cô ta ép uống bốn chai rượu, đã nôn ra máu rồi. Anh Niên, cô ta độc ác như vậy, tại sao anh vẫn muốn ở bên cô ta? Cô ta đã ly hôn với anh rồi, là cô ta không cần anh nữa."

Cô ta khóc gào khàn giọng, muốn đổi lấy sự đồng cảm của Phó Thịnh Niên, nhưng khuôn mặt lạnh lùng vô cảm của Phó Thịnh Niên đã khiến cô ta nản lòng thoái chí.

"Tại sao..."

Tại sao Phó Thanh Niên dù đã mất trí nhớ vẫn yêu Giản Dao hơn.

"Rốt cuộc cô ta có gì tốt hơn em? Từ nhỏ đến lớn, người anh yêu thương nhất là em."

Cô ta hoàn toàn trở nên cuồng loạn.

Giản Dao thấy cô ta ồn ào, ra hiệu cho Kiều Thắng Nam khiến cô ta im lặng.

Kiều Thắng Nam rất dứt khoát, giơ tay lên đánh cô ta ngất xỉu.

Cô ta gục đầu xuống, bị mấy vệ sĩ nâng lên đặt xuống góc sofa, cuối cùng phòng bao cũng yên tĩnh trở lại.

Giản Dao rủ mắt, lấy lại chiếc điện thoại mini từ tay Phó Thịnh Niên, muốn tìm manh mối nào đó liên quan đến Ngô Tuấn. Nếu Giản Thi có chiếc điện thoại cá nhân như vậy, vậy thì rất có thể là dùng để liên lạc với Ngô Tuấn.

Tuy nhiên, cô tra xét điện thoại hết một lượt, danh bạ không có ai, lịch sử cuộc gọi đã bị xóa sạch, thậm chí cả album cũng bị xóa.

Cô dùng điện thoại mini gọi vào số của mình, gửi số điện thoại cho Tả Nhất.

"Kiểm tra lịch sử cuộc gọi của số này."

Cô khẳng định Giản Thi chắc chắn đã dùng chiếc điện thoại này để liên hệ với Ngô Tuấn.

Hai mươi phút sau.

La Tây đến nơi, vào phòng bao, thấy Giản Thị bất tỉnh, dáng vẻ thảm hại nằm ở góc sofa, anh ta bèn đi tới, lôi Giản Thi vác lên vai.

"Túi của cô ấy."

Giản Dao nhét hai chiếc điện thoại đã lục soát ra về túi mẫu giới hạn, sau đó ném túi cho La Tây.

La Tây vươn tay đón lấy túi, vẻ mặt lạnh lùng, hỏi: "Cô ấy lại làm gì nữa rồi?"

"Cô ta muốn giành lại Phó Thịnh Niên."

La Tây sững sờ giây lát, cho là bản thân nghe nhầm.

"Cô nói cô ấy..."

Giản Dao không có kiên nhẫn nghe anh ta nói tiếp, ngắt lời anh ta và nói: "Anh đã biết cô ta lợi dụng anh, không có tình cảm với anh, còn làm nhiều chuyện xấu như vậy, anh còn ngạc nhiên thể làm gì? Cô ta là người như thế nào, hiện tại có lẽ anh đã rất rõ rồi."

La Tây bị nghẹn họng không nói được gì.

Anh ta rõ ràng biết Giản Thi từng làm nhiều việc tổn thương Giản Dao. Nhưng vì yêu Giản Thi, anh đã đưa cô sang Anh. Khi Giản Thi "mất trí nhớ", trong lòng anh trào dâng niềm vui sướng điên cuồng, tưởng rằng cuối cùng cơ hội của mình đã đến.

Anh ta chăm sóc cô ta chu đáo, giành được SỰ tin tưởng của cô ta, hai người còn đính hôn ở nước Anh.

Nhưng tất cả đều là giả.

Anh ta đã bỏ ra rất nhiều, trái tim bị Giản Thi làm tổn thương đến mức thủng trăm ngàn lỗ, nhưng không ngờ Giản Thi sau khi thoát được ra khỏi anh ta là ngay lập tức tìm cơ hội muốn ở bên Phó Thịnh Niên...

Người phụ nữ này thật đáng hận!

"Đưa vợ sắp cưới của anh về nhà và dạy dỗ lại đi, dù sao sau này anh muốn dạy dỗ cô ta cũng không còn cơ hội nữa rồi."

Giản Dao nhắc nhở một câu, rồi không muốn quan tâm đến La Tây nữa.

Nhưng La Tây không hiểu ý của cô, không biết điều hỏi: "Cô nói vậy nghĩa là sao?"

"Đợi Ngô Tuấn sa vào lưới có lẽ cũng định xong tội cô ta, nửa đời sau cô ta sẽ phải sống trong tù.

Ngô Tuấn đã từng nói không muốn ngồi tù, vì để giảm án, chắc chắn anh ta sẽ khai báo mọi thứ, tất cả mọi tội lỗi đều do Giản Thi và Mạnh Mỹ Trúc xúi giục.

Bắt cóc, cố ý gây thương tích, giết người bất thành, mang theo súng bị pháp luật cấm, những tội danh này cộng lại đủ để Giản Thi ôm hận mà sống hết đời sau song sắt.

"Mau đưa cô ta đi, tôi không muốn nhìn thấy cô ta nữa."

Cô quay mặt đi, cầm ly rượu vang lên, ngửa đầu uống cạn ly rượu.

Phó Thịnh Niên nhíu mày, vươn tay giật lấy ly rượu của cô.

"Vừa mới khỏe lại đã uống rượu?"

"Chỉ một ly thôi."

"Không được uống nữa."

Cô điềm nhiên nhìn anh, nhớ lại lời nói bảo cô đừng để gây ra án mạng mới nãy của anh, tâm trạng có phần không vui.

Cô là người lý trí, chỉ nhân cơ hội này dạy dỗ Giản Thi chút thôi, sao cô dám gây ra án mạng được, tính tình của cô và Giản Thi đã khác nhau từ trong xương tủy rồi.

Dù biết Phó Thịnh Niên đã mất trí nhớ, không nhớ những việc Giản Thi đã làm, nhưng việc anh nói đỡ cho Giản Thi đã khiến cô rất không vui.

Cô lại cầm ly lên, rót đầy rượu, không để ý ánh mắt giận dữ của Phó Thịnh Niên mà uống thêm một ly.

La Tây thấy cô không còn để ý đến mình thì vác Giản Thi rời khỏi phòng bao.

Cô uống liền ba ly, thấy mặt Phó Thịnh Niên tối xuống, cô nhếch môi cười khẩy, nói: "Sao không ngăn em nữa? Có phải em uống cạn chai này đến chai kia anh mới lo lắng em uống đến mức xảy ra án mạng không?"

Phó Thịnh Niên nghe ra sự mỉa mai trong lời nói của cô, bèn lấy đi cái ly trong tay cô và đứng dậy, đồng thời kéo cô từ ghế sofa đứng lên.

"Về nhà."

Anh kéo cô ra khỏi phòng bao, không cho vệ sĩ đi theo.

Ra khỏi câu lạc bộ, anh nhét cô vào xe, giúp cô thắt dây an toàn.

Cô dựa người vào lưng ghế, nghiêng đầu nhìn anh.

Anh khởi động xe, nhấn mạnh chân ga, lái xe rất nhanh gần như phóng đi như xe đua trở về khu Biệt thự Đỉnh Vàng.

Xe dừng trong sân, anh xuống xe trước, bước nhanh đến ghế lái phụ kéo mở cửa xe, không đợi Giản Dao đưa tay tháo dây an toàn, anh đã nhanh tay giúp cô tháo dây.

Anh dựa vào cửa xe, tức giận nói: "Sau này không được hiểu lầm anh."

"Giờ anh mới biết cảm giác bị người khác hiểu lầm khó chịu cỡ nào à?"

"Giản Dao, em cố tình chọc tức anh phải không?"

"Đúng."

Cô vươn tay đẩy anh ra, xuống xe, đi thẳng vào nhà.

Anh theo sau cô, bám sát cô lên lầu, đến tận phòng ngủ chính.

Chỉ là anh không thể vào phòng, bị cô khóa cửa nhốt ở ngoài rồi.

Do là anh theo quá sát nên suýt nữa đã bị cánh cửa đột ngột đóng lại đập vào mũi.

"Cạch" một tiếng, cửa bị khóa từ bên trong, anh nén giận gõ nhẹ cửa.

"Giản Dao, mở cửa ra."

"Đây không phải nhà của anh, đã muộn rồi, anh về nhà mình đi"

"Em ở đâu anh sẽ ở đó."

Ở trong phòng, cô đang mở cửa tủ quần áo và chọn đồ ngủ, nghe thấy lời này của Phó Thịnh Niên, cơn giận của cô cũng giảm bớt được một chút.

Cô lấy đồ ngủ ra, đi vài bước đến trước cửa, mở cửa.

Cô chưa kịp nói gì thì Phó Thịnh Niên đã kéo cô vào lòng, ôm chặt.

"Đừng giận anh"

Thực ra anh rất hối hận vì những lời đã nói trong phòng bao, Giản Thi bây giờ đối với anh chỉ là một người xa lạ, lúc đó anh chỉ cảm thấy cô ta bị chuốc rượu có chút đáng thương.

Nhưng rất nhanh sau đó anh đã suy nghĩ cặn kẽ, bình tĩnh lại.

Người được gọi là "người xa lạ" ấy đã làm Giản Dao mất con, còn là kẻ chủ mưu sau vụ bắt cóc Giản Dao, anh không nên thương hại cô ta, một chút thương hại cũng không nên có.

Đó là kẻ thù, kẻ thù không đội trời chung.


<< Chương trước                                                                                                     Chương sau >>

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[Truyện ngôn tình] Thục Cẩm Nhân Gia - Chương 1 "Thiếu nữ giặt tơ"

[Truyện ngôn tình] Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 15 "Có chịu được không? Không chịu được thì gọi tôi"

[Truyện ngôn tình] Người vợ câm đắt giá: Người vợ bỏ trốn cùng đứa con! - Chương 14 "Tôi sẽ không để anh ta làm tổn thương em"