[Truyện ngôn tình] Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 305 "Thích dáng vẻ ban đầu của anh hơn"

Anh muốn khôi phục trí nhớ, nhớ lại những chuyện trước đây.

Anh cần Giản Dao giúp anh, cuộc hẹn ngày mai với Giản Dao không thể có bất kỳ trục trặc nào.

Anh ôm cô, giọng nói trở nên dịu dàng hơn rất nhiều: "Giúp anh, bất cứ chuyện gì chúng ta đã từng làm, những nơi chúng ta đã từng đi, đều có thể giúp anh khôi phục trí nhớ."

Giản Dao bỗng nhiên im lặng.

Những nơi cô đã cùng Phó Thịnh Niên đi qua, những chuyện đã cùng nhau làm, ngẫm kỹ lại, thật sự không nhiều.

"Có lẽ chúng ta có thể dành thời gian quay lại trường học đi dạo, còn nữa bên Lâm Hải bây giờ đã xây dựng gần xong rồi, khi nào có thời gian chúng ta sẽ đi một chuyến.."

Cô lẩm bẩm nói, cằm bỗng bị tay anh nắm và nâng lên.

Anh hôn xuống, chặn hết mọi lời cô định nói tiếp.

Cô có một thoáng thất thần, khi đã bình tĩnh, cô vội vàng đẩy anh ra.

"Đừng nghịch nữa."

"Vậy anh có thể ở lại không?"

Cô suy nghĩ giây lát, rồi nói: "Anh có thể ngủ ở phòng khách."

"Anh không muốn ngủ ở phòng khách, anh muốn..."

Cô đẩy anh ra khỏi phòng, đóng cửa lại, khóa từ bên trong, không cho anh cơ hội nói tiếp.

Cầm bộ đồ ngủ bước vào phòng tắm, cô vừa cởi áo vừa nghe tiếng gõ cửa vọng vào. Cắn răng làm ngơ, cố ý không đáp lại.

Anh luôn muốn chiếm tiện nghi từ cô, khiến cô cảm thấy hơi quá đáng, trong lòng đột nhiên nảy sinh sự khó chịu.

Mặc dù cô rất muốn thân mật với anh hơn một chút, nhưng hiện tại anh không nhớ gì cả, đối với anh, cô chẳng qua chỉ là người vợ cũ mà anh quen biết hai tuần.

Tại sao cứ muốn hôn cô, ôm cô?

Chỉ vì anh biết hai người đã kết hôn, hai người đang yêu nhau?

Cô bắt đầu không hiểu nổi ý nghĩ của Phó Thịnh Niên.

Tiếng gõ cửa chỉ vang lên một lúc, bên ngoài cuối cùng cũng yên tĩnh.

Cô tắm xong, khoác áo choàng tắm, sấy khô tóc rồi thay bộ đồ ngủ, leo lên giường chui vào chăn, chuẩn bị ngủ một giấc thật ngon.

Cuộc hẹn ngày mai cô vẫn nhớ.

Chỉ cần có thể giúp Phó Thịnh Niên khôi phục trí nhớ, cô sẵn sàng bỏ thời gian, bỏ tâm sức.

Cô ngủ một giấc đến sáng, mở mắt ra, cô ngạc nhiên phát hiện trên giường không chỉ có một mình cô mà còn có Phó Thịnh Niên.

Anh nằm bên cạnh cô, vươn một cánh tay choàng qua vai cô, còn cô thì tì má áp vào ngực anh.

Tối hôm qua, cô đã khóa cửa phòng rồi.

Sao anh vào đây được?

Cô ngạc nhiên bò dậy, nhìn xuống gương mặt đẹp trai lạnh lùng của anh, vươn tay ra, dùng ngón tay chọc vào má anh.

"Dậy đi."

Phó Thịnh Niên ngủ rất nông, rất dễ thức giấc.

Bị ngón tay cô chọc nhẹ vào mặt, anh nhíu nhẹ mày, từ từ mở mắt ra.

Phát hiện Giản Dao đang chu môi nhìn mình, anh vươn tay kéo cô vào lòng, hỏi: "Mấy giờ rồi?"

Cô vùng vẫy ra khỏi lòng anh, không trả lời mà hỏi lại: "Anh có thích em không?"

Anh chẳng nghĩ ngợi gì, trực tiếp cười nói: "Thích."

Anh cười rất đẹp, đôi mắt cong lên, ánh mắt thâm sâu.

"Tại sao thích em?"

Rõ ràng đã không nhớ cô rồi mà còn nói thích.

Nhận thấy cô đang nghiêm túc hỏi mình, anh ngồi dậy, tựa vào đầu giường, hai tay khoanh trước ngực, nghiêm túc trả lời: "Nếu anh nói anh không biết, thì em có tin không?"

Anh thích cô, nhưng không nói ra được lý do. Trên người cô có mùi hương thân thuộc mà anh rất thích, hơn nữa cơ thể cô mềm mềm, ôm vào lòng rất thoải mái, khiến anh cảm thấy rất yên tâm.

Giản Dao vuốt ve vào mái tóc hơi rối của mình, bỗng dưng không biết nên tiếp lời anh thế nào. Cô im lặng vài giây, sau đó chuyển đề tài: "Anh vào đây bằng cách nào?"

"Quân Quân đưa chìa khóa cho anh."

Cô hoàn toàn cạn lời, chỉ quay người xuống giường, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.

Anh nhanh chóng đi theo vào, ôm cô từ phía sau, cằm đặt lên vai cô và ngắm nhìn cô qua tấm gương treo bên trên bồn rửa mặt, nét mặt tươi vui.

"Anh muốn sinh một đứa con với em."

Anh nhớ mình đã từng hỏi cô vấn đề đã kết hôn ba năm, vậy hai người đã có con chưa, khi ấy cô đã bật khóc.

Bây giờ anh đã biết, hai người đã từng có một đứa con, nhưng cô đã bị sảy thai.

Có lẽ, sinh một đứa con có thể khiến cô cảm thấy tốt hơn.

Giản Dao ngừng đánh răng, gạt bàn tay đang ôm quanh eo cô của anh ra, cố làm ra vẻ bình tĩnh nói: "Anh còn chưa cưới em đã muốn sinh con với em, có phải tiến triển hơi nhanh không?"

Phó Thịnh Niên sững người giây lát, lập tức muốn quỳ xuống cầu hôn.

Giản Dao vội ngăn lại, nói: "Đừng cầu hôn bây giờ."

"Em không muốn gả cho anh?"

"Không phải."

Cô chỉ không muốn gả cho Phó Thịnh Niên bị mất trí nhớ, cô muốn đợi anh khôi phục trí nhớ.

"Trước đây anh là người thế nào?"

Cô cầm ly súc miệng xong, chậm rãi rửa mặt, vừa thoa sữa rửa mặt lên mặt vừa khe khẽ nói: "Rất bá đạo, tính nết không dễ chịu lắm."

Phó Thịnh Niên rất ngạc nhiên, hỏi tiếp: "Anh có từng cáu kỉnh với em không?"

"Đã từng."

"Anh có thể thay đổi, anh có thể không bá đạo như vậy, không cáu kỉnh với em, có thể ngoan ngoãn phục tùng em."

Giản Dao lắc đầu, nói: "Đừng, em thích dáng vẻ ban đầu của anh hơn."

Cô hi vọng anh mau mau khôi phục trí nhớ.

"Chiều nay đi bệnh viện kiểm tra lại nhé, em muốn trò chuyện với bác sĩ điều trị chính của anh."

Phó Thịnh Niên gật đầu, tay lại đưa về phía cô, muốn ôm cô từ phía sau.

Cô chu môi trừng mắt nhìn anh qua tấm gương trước mặt, thấy dáng vẻ cô giận dỗi, anh cười cười, rất bất lực rút tay về.

"Em không cho động vào thì anh không động vào em."

Anh cười bước ra ngoài, về phòng khách rửa mặt thay đồ.

Ăn sáng xong, anh lái xe chở Giản Dao đến thẳng sở thú.

Thời tiết đã bắt đầu chuyển lạnh, Giản Dao mặc một chiếc áo khoác màu cà phê nhạt, đội mũ lưỡi trai màu đen, còn đeo khẩu trang, mang kính, khuôn mặt nhỏ bị che kín không kẽ hở.

Phó Thịnh Niên không ngụy trang gì, vì để không thu hút sự chú ý, anh không mặc vest mà mặc một bộ đồ thoải mái.

Xe dừng ở bãi đỗ tạm bên ngoài sở thú, anh cầm ví tiền, dẫn Giản Dao đi đến quầy bán vé và mua hai vé.

Vào thứ bảy, ở đây luôn có rất nhiều người.

Giản Dao được anh nắm tay đi giữa đám đông, vì anh quá cao nên dù cố tình mặc đồ rất bình thường nhưng vẫn rất nổi bật.

Cô cúi đầu suốt đường đi, sợ bị người ta nhận ra lại gây ra hỗn loạn, nên cũng không nhìn kỹ xung quanh.

Đi được một lúc, Phó Thịnh Niên bỗng nhiên dừng lại.

Cô cũng đứng lại, ngẩng lên nhìn anh, phát hiện anh đang nhìn về phía một hòn non bộ.

Anh đã từng cưỡng hôn cô sau hòn non bộ đó.

Mắt cô sáng lên, cười hỏi anh: "Có phải anh nhớ ra gì rồi không?"

"Không phải, chỉ là cảm thấy hình như đã nhìn thấy hòn non bộ đó."

Anh nhấc chân bước tiếp về phía trước, nhưng cô kéo anh lại, lôi anh đi về phía sau hòn non bộ. Anh không hiểu ý cô, hỏi: "Gì vậy?"

Cô không nói gì, khi đã đến sau hòn non bộ, cô đẩy anh vào góc, nhón chân muốn hôn anh, nhưng anh cao hơn cô quá nhiều.

Cô không thể hôn tới anh được, chỉ đành nhảy lên, hai tay ôm cổ anh, chân cũng quấn quanh eo anh.

Anh ôm cô, ánh mắt hai người đối diện nhau.

Anh thụ sủng nhược kinh, không hiểu cô làm vậy là chuẩn bị làm gì?

Làm nũng bất chợt thế này, anh có hơi luống cuống không biết làm sao.

Thấy xung quanh không có ai, Giản Dao kéo khẩu trang xuống, khuôn mặt nhỏ từ từ tiến gần anh. Anh nhận ra cô muốn hôn anh, lập tức từ bị động thành chủ động, trước khi cô hôn tới, đã hôn cô một cái.

Nụ hôn này khiến Giản Dao ngẩn ngơ.

Cô chớp mắt, ngây ngốc nhìn anh, hỏi: "Anh có nhớ ra gì không?"

Anh lắc đầu, liếm nhẹ môi, trên mặt đầy vẻ chưa thỏa mãn.


<< Chương trước                                                                                                     Chương sau >>

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[Truyện ngôn tình] Thục Cẩm Nhân Gia - Chương 1 "Thiếu nữ giặt tơ"

[Truyện ngôn tình] Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 15 "Có chịu được không? Không chịu được thì gọi tôi"

[Truyện ngôn tình] Người vợ câm đắt giá: Người vợ bỏ trốn cùng đứa con! - Chương 14 "Tôi sẽ không để anh ta làm tổn thương em"