[Truyện ngôn tình] Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 306 "Cứng rắn không được, chỉ còn cách mềm mỏng"
Thấy khuôn mặt đẹp trai của anh lại áp gần, cô lùi lại một khoảng ngắn.
"Chẳng nhớ ra điều gì, còn không mau thả em xuống."
Phó Thịnh Niên cười nhẹ, nói: "Ôm thêm lát nữa, hôn một cái nữa đi."
Cô che miệng anh lại, giọng điệu không cho phép thương lượng: "Thả em xuống."
“...”
Đôi chân vừa chạm đất, Giản Dao chỉnh lại quần áo của mình, lại lần nữa đeo khẩu trang vào.
Phó Thịnh Niên vừa định nắm tay cô thì điện thoại trong túi reo lên.
Anh lấy điện thoại ra, nhìn màn hình hiển thị giây lát, là một số lạ gọi đến.
Anh do dự vài giây rồi nhấc máy.
Giản Dao cúi đầu, đá một viên đá nhỏ bên cạnh chân, kiên nhẫn chờ anh.
"Anh Thịnh Niên, có thể cho tôi quay lại làm việc không? Tôi không tìm được việc làm, tôi cần công việc, tôi muốn quay về bên anh."
Trong điện thoại vang lên tiếng khóc ấm ức của Mộ Tiểu Nhiễm.
Phó Thịnh Niên không bật loa ngoài, nhưng tiếng của Mộ Tiểu Nhiễm rất lớn, Giản Dao nghe rõ mồn một những lời cô ta nói.
Anh không nói một lời, trực tiếp cúp máy, Mộ Tiểu Nhiễm nhanh chóng gọi lại, nhưng anh đã từ chối và tắt tiếng của điện thoại.
Sau khi cất điện thoại trở lại túi, anh kéo Giản Dao đi vòng qua hòn giả sơn.
Giản Dao vừa định nói gì đó thì tiếng chuông điện thoại lại reo lên.
Lần này là tiếng chuông điện thoại của cô.
Màn hình hiển thị cuộc gọi này là của La Tây.
Cô nhấc máy, dùng giọng lạnh lùng hỏi: "Có chuyện gì?"
"Cô đã làm gì với Thi Thi? Đến giờ cô ấy vẫn chưa tỉnh!"
Giọng của La Tây rõ ràng là đang kìm nén cơn giận.
"Không làm gì hết, chỉ cho cô ta uống chút rượu."
"Tại sao cô ấy vẫn chưa tỉnh?"
"Sao tôi biết được!"
Không đợi La Tây nói thêm gì, cô cúp máy, lẩm bẩm một câu "đồ điên".
Phó Thịnh Niên thả tay cô ra, chuyển sang choàng vai cô, hỏi: "Ai gọi vậy?"
"Một kẻ điên."
"Hay là chúng ta tắt nguồn điện thoại đi?"
Anh không muốn tiếp tục bị bất kỳ cuộc gọi nào làm phiền nữa.
Giản Dao đồng ý với lời của anh.
Hai người nhìn nhau một cái, không hẹn mà cùng đồng thời lấy điện thoại ra, tắt nguồn.
Ở đầu dây bên kia.
La Tây phát hiện cuộc gọi đã bị cúp, là Giản Dao cúp điện thoại của anh ta. Anh ta rất tức giận, đá mạnh một cước làm đổ thùng rác bên giường.
Tối qua sau khi đưa Giản Thi về căn hộ, cô ta đã nôn hai lần nên anh ta đặc biệt để một thùng rác bên cạnh giường, cú đá này đã khiến mọi thứ trong thùng rác đổ ra.
Mùi hương khó ngửi lan tỏa khắp phòng khách.
Anh cau mày đi ra ngoài, bảo dì giúp việc vào dọn dẹp.
Giản Thi đang nằm trên giường, hai tay bị trói vào đầu giường, hai cánh tay đã mỏi nhừ.
Cô ta đã bị trói rất lâu rồi. Thật ra cô ta đã tỉnh dậy từ lâu nhưng mà vì quá sợ La Tây nên không dám mở mắt. Đồng thời cô ta cũng không thể ngờ được cả ngày hôm nay La Tây không đến bệnh viện mà chỉ quanh quẩn ở nhà. Thế nên cô ta đành phải giả vờ ngủ.
Cô ta mở hé đôi mắt, nhìn thấy dì giúp việc dọn dẹp xong rón rén rời đi thì thở phào nhẹ nhõm.
Cô ta thử giãy giụa, phát hiện dây trói tay rất chắc, không thể giãy thoát ra.
Cô ta tức đến muốn chửi thề, nhưng vì hôm qua bị ép uống say, dạ dày còn nôn ra máu đã làm cô ta đau đến mức không muốn nói một câu nào.
Vài phút sau, cô ta nghe thấy tiếng cửa mở, lập tức nhắm mắt lại.
La Tây bước vào, phát hiện cô ta đang giả vờ ngủ, sắc mặt lập tức tối sầm lại.
Anh ta tiến đến, bóp chặt cằm cô ta. Lực tay của anh ta rất mạnh, làm cô ta đau đến mức nhăn mày.
"Giả vờ?"
Cô ta mở mắt, trừng mắt nhìn anh ta đầy phẫn nộ, nghiến răng nói: "Anh làm em đau rồi!"
"Em còn biết đau sao?"
"Thả em ra! Cởi trói cho em!"
"Em đừng quên, em là vợ sắp cưới của anh, em phản bội anh đi tìm người đàn ông khác, mặt mũi anh để đâu?"
"Anh đánh tôi, chửi tôi, không tôn trọng tôi, bây giờ còn trói tôi, xin hỏi nếu đổi thành người phụ nữ khác thì người phụ nữ nào muốn một người chồng sắp cưới như thế?"
Cô ta sợ anh ta, nhưng trong lòng không cam tâm. Vừa nghĩ đến việc anh ta đối xử với cô ta ghê tởm vậy, ngọn lửa căm hận trong lòng liền bùng phát lên.
Nếu La Tây đối xử tốt với cô ta một chút, cô ta sẽ không ghét bỏ, ghê tởm anh ta đến thế.
Trớ trêu là người đàn ông này hiện tại đã không còn là La Tây mà cô ta từng quen biết.
Anh ta không còn dịu dàng, không còn vâng lời cô ta. Bạo lực với cô ta thì thôi đi, thậm chí còn tra tấn như không xem cô ta là con người.
"Sao, muốn hủy hôn ước với anh?"
"Đúng, tôi còn muốn kiện anh tội bắt cóc, cư..ỡng b..ức."
La Tây cười khẩy, hỏi lại: "Em chắc chứ? Em đã làm gì với Giản Dao, thật sự cho là anh không biết sao?"
Những chuyện anh ta không biết chỉ là những chuyện dơ bẩn cô ta làm ở sau lưng anh ta sau khi về nước. Song, chuyện cô ta và Mạnh Mỹ Trúc thông đồng với nhau xúi giục Ngô Thanh Phong và Ngô Tuấn đánh sảy đứa con của Giản Dao trước khi đi nước Anh, thì anh ta biết một chút.
Anh ta còn biết tủy xương mà cô ta nhận được là đến từ Giản Dao, không phải là do người ẩn danh hiến tặng.
Mặc dù sau sự việc đó mới nghi ngờ đến cô ta, nhưng anh ta biết là cô ta làm.
Vì yêu cô ta, không muốn cô ta bị bệnh tật giày vò chết trong đau đớn, anh ta đã chọn cách nhắm một mắt mở một mắt. Nếu cô ta muốn rời khỏi anh ta, thì anh không dám đảm bảo mình sẽ làm ra chuyện gì.
Có khả năng sẽ tìm đến cảnh sát, dùng tư cách nhân chứng để chỉ tội Giản Thi và Mạnh Mỹ Trúc.
Lời nói của anh ta khiến Giản Thi sững sờ.
"Anh đang uy hiếp tôi?"
"Có bản lĩnh thì em cứ rời khỏi anh, anh nhất định sẽ khiến em hối hận."
Giản Thi trợn mắt, khó tin nhìn anh ta, nói: "Sao anh có thể đối xử với tôi như vậy? Chẳng phải anh yêu tôi sao?"
"Đều là bị em ép đấy."
Rất nhiều năm trước, anh ta đã động lòng với Giản Thi. Trong thời gian cô ta bị bệnh nằm viện, cảnh tượng cô ta mạnh mẽ đấu tranh với bệnh tật đã khiến anh ta có ấn tượng sâu sắc.
Kể từ lúc đó, anh ta đã thích cô ta.
Nhưng anh ta biết, người cô ta thích là Phó Thịnh Niên, nên anh ta chưa bao giờ bộc lộ tình cảm của mình với cô ta.
Cho đến khi Phó Thịnh Niên kết hôn với Giản Dao, anh ta mới thực sự có ý định tiến tới với cô ta.
Tất cả chỉ là anh ta tự mình đa tình mà thôi.
Đến tận bây giờ, cô ta vẫn muốn quay lại với Phó Thịnh Niên. Mọi hành động mọi hành vi cô ta làm đã làm tổn thương hoàn toàn trái tim anh ta.
Anh ta thật sự hận không thể đá bay cô ta, nhưng lại không nỡ.
Đáng cười thay, chính anh ta cũng không xác định được thứ mình không buông bỏ được - là mấy năm dài si cuồng, hay là bản thân cô ta.
"Để anh đi chuẩn bị nước tắm cho em, em bốc mùi khó chịu lắm rồi."
Anh ta không vui bước vào phòng tắm, xả nước vào bồn, rồi lại đi ra.
Cởi dây trói ở đầu giường cho cô ta, vươn một ngón tay chỉ về phía phòng tắm, nói: "Cút vào mà tắm cho sạch."
Sau khi thoát khỏi dây trói, phản ứng đầu tiên của cô ta là chạy, nhưng chưa chạy được mấy bước thì đã bị La Tây bắt lại.
Anh ta đẩy cô vào phòng tắm, đóng sầm cửa vang lên một tiếng "rầm".
Cửa phòng tắm là một tấm kính mờ, có thể nhìn thấy bóng dáng La Tây. Anh ta đang đứng canh bên ngoài, không rời một bước.
Cô ta tức giận nghiến răng.
Người đàn ông ghê tởm này quả thật như một miếng keo dính chuột hôi thối, không thể nào vứt ra được.
Cô ta tức giận cởi quần áo, ngâm mình vào bồn tám.
Cô ta tắm trôi mùi rượu trên người, xoa sữa dưỡng thể thơm ngát, sau đó khoác áo choàng tắm vào người, kéo cửa đi ra ngoài.
La Tây theo sau cô ta, thấy cô ta tìm một bộ đồ mặc ở nhà trong tủ quần áo và đã thay xong. Anh ta tiến đến, kéo cô ta đến bên giường, cầm dây thừng tiếp tục trói hai tay cô ta vào đầu giường.
"Nếu em nói em không chạy nữa, anh có thể cởi dây trói không?"
Cô ta giả vờ yếu đuối.
Vẻ mặt anh ta lạnh lùng, nói: "Anh không tin em."
"Anh La Tây, em đau dạ dày quá, tối qua Giản Dao sai vệ sĩ ép em uống rượu, uống tận bốn chai đầy, em nôn ra máu rồi, em thật sự rất khó chịu, anh nhẫn tâm đối xử với em như vậy sao?"
Cứng rắn không được, cô ta chỉ còn cách mềm mỏng.
Cô ta biết La Tây là người chỉ ăn mềm không ăn cứng.

Nhận xét
Đăng nhận xét