[Truyện ngôn tình] Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 307 "Có vài người rất thèm đòn"
"Anh là bác sĩ, anh sẽ cho em uống thuốc giảm đau."
La Tây nói xong, quay lưng rời đi, không hề để ý đến lời nói của cô ta.
Cánh cửa phòng bị khóa từ bên ngoài.
Cô ta đứng ngẩn ngơ tại chỗ, ngây ngốc cả người.
Anh ta thế mà không thương xót cô ta nữa ư?
Cô ta chợt cảm thấy hoảng loạn, cố chịu đựng cơn đau dạ dày mà hét lên.
"Anh thả em ra ngoài!"
Nghe thấy tiếng hét của cô ta, La Tây bước nhanh vào bếp.
Anh ta múc một bát cháo mà dì giúp việc đã nấu sẵn, rót một ly nước, chuẩn bị thuốc giảm đau rồi mang tất cả vào phòng khách.
Đồ ăn, nước và thuốc được đặt trước mặt Giản Thi, anh ta bước ra khỏi phòng không quay đâu lại, cửa lại lần nữa bị khóa lại.
Anh ta dặn dò dì giúp việc trông chừng cô ta cẩn thận, rồi lấy chìa khóa xe lái xe đi làm ở bệnh viện.
Giản Thi hoàn toàn nuốt không trôi, cô ta lo lắng mình sẽ bị La Tây nhốt ở đây mãi mãi.
Cô ta la hét to tiếng, đập vỡ bát cháo, dẫn dụ dì giúp việc phải đến.
Dì giúp việc lẳng lặng ngồi xuống dọn dẹp đống lộn xộn dưới đất, cô ta khóc nói: "Dì ơi, cứu con với được không?"
"Anh La nói cô cần phải ăn cơm no đủ, uống thuốc đầy đủ."
"Con không muốn ăn, anh ta bị khùng đấy, lại còn rất nặng. Anh ta trói con, hạn chế tự do của con, đây là phạm pháp, dì giúp anh ta tức là đồng phạm. Dì ơi, cứu con với, thả con ra được không?"
Nước mắt cô ta rơi như mưa, trông cực kỳ đáng thương.
Dì giúp việc động lòng trắc ẩn, nhưng bà ta vẫn không dám thả Giản Thi đi.
"Cô đừng làm khó tôi, tôi chỉ là người giúp việc thôi."
"Được, con không làm khó dì, dì cho con mượn điện thoại đi, con liên lạc với bạn."
Dì giúp việc do dự một lát, cuối cùng đưa điện thoại cho cô ta.
Cô ta gọi số của Ngô Tuấn trước, nhưng vẫn là tắt nguồn, rơi vào đường cùng, cô ta đành gọi cho Hàn Mịch.
Tiếng chuông đổ rất lâu, Hàn Mịch mới nghe máy, giọng điệu cẩn thận hỏi: "Ai vậy?"
"Mịch Mịch, là tớ đây."
"Thi Thi?"
"Cậu mau cứu tớ với, tớ bị La Tây nhốt rồi, cậu giúp tớ báo cảnh sát được không?"
Nghe vậy, Hàn Mịch rất chấn động, hỏi: "Cậu ổn không?"
"Tớ không ổn, anh ta có khuynh hướng bạo lực, thường xuyên đánh tớ, cậu giúp tớ đi."
Cô ta vừa nói vừa khóc, khiến Hàn Mịch nghe mà lòng cũng nhói theo.
Sau khi hỏi rõ vị trí căn hộ Giản Thi bị nhốt, cô ta cúp máy, lập tức báo cảnh sát.
Nửa tiếng sau, Giản Thi được cảnh sát giải cứu khỏi căn hộ, đưa đến Bệnh viện Trung tâm.
La Tây vẫn đang trong giờ làm việc thì bị hai cảnh sát dẫn đi.
Hàn Mịch ở trong phòng bệnh với Giản Thi, nói cho cô ta biết La Tây đã bị bắt. Cô ta gật đầu, lòng hơi bất an, lo lắng La Tây sẽ nói linh tinh trước mặt cảnh sát.
Sau khi nghĩ tới nghĩ lui một lúc lâu, cô ta vẫn quyết định liên hệ với cảnh sát, nói đây là mẫu thuẫn giữa hai người yêu nhau, xin cảnh sát thả La Tây ra.
Trên người cô ta không có ngoại thương rõ ràng, không cấu thành tội tổn thương thân thể người khác, người bị hại không truy cứu trách nhiệm của La Tây, La Tây khi đến đồn cảnh sát cũng không nói một lời nào, rất không hợp tác với cuộc điều tra, cảnh sát đành phải đóng hồ sơ vụ án, thả La Tây ra.
Ra khỏi đồn cảnh sát, La Tây nén giận quay về bệnh viện, vừa vào văn phòng đã bị Hàn Mịch chặn ở cửa.
"Không ngờ anh là loại người như vậy, lại ra tay đánh phụ nữ."
Hàn Mịch nhìn anh ta bằng ánh mắt đầy khinh thường.
Anh ta cười chế giễu, nói: "Có vài người rất thèm đòn."
"Anh đã làm chuyện quá đáng như vậy với Thi Thi, nhưng cô ấy không truy cứu trách nhiệm của anh, cô ấy quá mềm lòng, nếu là tôi thì chắc chắn sẽ đưa anh vào tù."
"Trong tay tôi đang nắm cái chuôi của cô ta, cô ta không dám tống tôi vào tù."
"Ý anh là gì?"
"Chuyện cô không nên hỏi, bớt hỏi đi."
Anh ta đi vòng qua Hàn Mịch vào văn phòng, cởi
áo khoác ngoài, mặc áo blouse trắng vào người, nhanh chóng trở lại vị trí làm việc.
Trong giờ nghỉ trưa, anh ta nghe thấy hai y tá trẻ đang bàn tán về Giản Thi trong nhà ăn, lúc này mới biết Giản Thi đang nằm viện ở khoa nội trú.
Anh ta lập tức mất hết khẩu vị, đứng dậy rời khỏi nhà ăn, đi đến khoa nội trú.
Vào phòng bệnh, thấy Giản Thi đang ngủ, tay đang được truyền dịch, anh ta đi đến và ngồi bên giường.
Giản Thi ngủ không sâu bởi vì lòng không yên.
Nghe thấy tiếng động, cô ta lập tức tỉnh dậy.
Thấy La Tây ngồi bên giường, cô ta bật dậy.
"Cuối cùng em vẫn sợ anh sẽ vạch trần em trước mặt cảnh sát."
Cô ta cố tỏ ra bình tĩnh, nói: "Anh không có chứng cứ, cảnh sát sẽ không tin anh."
"Cần gì chứng cứ? Anh cũng được xem là nhân chứng, anh có thể chứng minh em và bà Mạnh đã từng xúi giục Ngô Thanh Phong và Ngô Tuấn phạm tội, lúc các người liên lạc qua điện thoại, anh không đúng lúc nghe được."
"Vậy anh muốn đứng về phía Giản Dao, giúp con tiện nhân đó hại em?"
"Xem biểu hiện của em."
"Ý anh là gì?"
"Anh muốn em mỗi tuần đến căn hộ của anh ba lần, ở bên anh."
"Anh đừng quá đáng."
"Bây giờ thân em đang mang tội, anh đây thật sự không muốn cưới người như em, so với cưới cô, bây giờ tôi thích chà đạp em hơn."
Giản Thi tức đến mức toàn thân run rẩy, dạ dày đau đớn không chịu nổi.
Cô ta nghiến răng, cảm thấy cổ họng nóng lên, đột nhiên phun ra một ngụm máu.
Vẻ mặt La Tây vẫn vô cảm, nhìn cô ta tức giận đến phun máu, không hề động lòng.
"Em muốn cáo buộc anh bắt cóc cưỡng bức, thực ra không có cơ sở, vì chúng ta đã từng đính hôn, bây giờ chúng ta đều nắm thóp của nhau, quan hệ coi như đã cân bằng. Nếu em làm anh không vui, anh không ngại giúp Giản Dao một lần."
"Anh..."
"Anh cho em một ngày nghỉ ngơi, tối mai đến tìm anh, anh đợi em."
Nói xong, anh ta đứng dậy đi ra ngoài.
Anh ta vừa ra khỏi phòng bệnh, đã nghe thấy bên trong vang lên tiếng hét chói tai.
Anh ta quay đầu lại, thông qua cửa kính trên cửa phòng bệnh thấy Giản Thi rút kim truyền dịch trên tay ra, cầm bình hoa trên tủ đầu giường ném xuống đất như nổi điên.
Nhân viên y tế nghe thấy tiếng động vội vàng chạy đến, anh ta nhân lúc hỗn loạn rời đi.
Cùng lúc đó, tại một nhà hàng Trung Hoa cao cấp.
Giản Dao cúi đầu, im lặng ăn cơm.
Tâm trạng cô hơi buồn bã, cả buổi sáng ở sở thú, Phó Thịnh Niên vẫn không nhớ lại được gì.
Lúc này, Phó Thịnh Niên ngồi ngay bên cạnh cô, đột nhiên gắp một miếng bào ngư bỏ vào bát cô.
Cô ngước mắt nhìn anh, lại gắp miếng bào ngư trả lại cho anh.
"Tôi dị ứng hải sản."
Phó Thịnh Niên ngẩn người chốc lát, hỏi: "Còn điều gì liên quan ăn uống cần anh lưu ý không?" "Hết rồi."
"Trông em có vẻ không vui."
Cô lắc đầu, cố nặn ra một nụ cười, nói: "Ăn nhanh đi, ăn xong chúng ta đến bệnh viện."
Bữa ăn này diễn ra trong sự im lặng lạ thường.
Phó Thịnh Niên nhận ra tâm trạng của Giản Dao không tốt, muốn an ủi cô, nhưng lại sợ bị từ chối phũ phàng, nên quyết định ngậm miệng.
Sau bữa ăn, anh lái xe chở cô đến bệnh viện.
Lúc anh theo y tá đi chụp MRI phần đầu, Giản Dao cũng đi gặp bác sĩ điều trị chính của anh, không biết đã nói gì.
Trên đường từ bệnh viện về biệt thự, cô càng trở nên im lặng, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trông như đang mang rất nhiều tâm sự.
"Bác sĩ nói sao?" Anh hỏi.
"Không nói gì cả."
Giản Dao đã nói dối.
Bác sĩ nói với cô, Phó Thịnh Niên mất trí nhớ có lẽ không chỉ do chấn thương đầu, mà còn có thể do tâm lý và tinh thần chịu cú sốc cực lớn. Lúc đó cô bị bắt cóc, anh trúng đạn, tình huống thực sự đặc biệt.
Muốn anh hồi phục trí nhớ, cần kích thích anh lại lần nữa. Nếu có thể tái hiện hiện trường, sẽ rất có ích cho việc giúp anh tìm lại ký ức đã mất.
Nhưng cô làm sao có thể nhẫn tâm kích thích Phó Thịnh Niên một lần nữa, tuy lời bác sĩ khiến cô rất buồn, nhưng cô nghe xong cũng chỉ để đó.Cô thật sự không nỡ để Phó Thịnh Niên trải qua nỗi đau đó một lần nữa.

Nhận xét
Đăng nhận xét