[Truyện ngôn tình] Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 308 "Cứng miệng"

"Bác sĩ thật sự không nói gì sao?"

Phó Thịnh Niên lái chậm lại, quay đầu nhìn Giản Dao một cái, có thể cảm nhận được cô đang không nói thật.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ xe, buồn bã đáp một tiếng "Ừm".

"Có vấn đề gì thì em phải nói với anh đấy, đừng giữ trong lòng một mình."

"Thật sự không có gì mà."

Phó Thịnh Niên vẫn giữ thái độ hoài nghi, anh xoay tay lái, dừng xe bên đường, vươn tay nắm cằm Giản Dao, quay mặt cô về phía mình.

Lại đi thêm một khoảng không xa về phía trước nữa là khu Biệt thự Đỉnh Vàng rồi, anh đột ngột dừng xe khiến Giản Dao rất bất lực.

"Sắp về đến nhà rồi, có thể về nhà rồi nói không?"

Thái độ của anh kiên quyết, anh nói: "Không thể."

"Bác sĩ thật sự không nói gì."

"Vậy tại sao sau khi em gặp bác sĩ lại có vẻ mặt nhăn nhó?"

Giản Dao không biết nói gì, cô không giỏi nói dối cho lắm.

Bị đôi mắt thâm sâu của Phó Thịnh Niên nhìn chằm chằm, cô càng thêm chột dạ.

Cứ xem như cô thật sự có thể nhẫn tâm tái hiện hiện trường mình bị bắt cóc để kích thích Phó Thịnh Niên, nhưng chuyện này tuyệt đối không thể để Phó Thịnh Niên biết trước được. Nếu không sẽ không đạt được hiệu quả kích thích anh.

Huống chi, cô hoàn toàn không nhẫn tâm được.

"Em hơi mệt, hôm nay đi nhiều quá, chân đau rồi, chúng ta về nhà trước được không?"

Cô mệt mỏi nhìn anh.

Anh thả tay, không nhịn được xoa nhẹ đầu cô, nói: "Được rồi, về nhà rồi nói."

Xe tiếp tục chạy đi, nhanh chóng tiến vào trong khu biệt thự, dừng lại trong sân.

Giản Dao tháo khẩu trang đã đeo suốt hôm nay, xuống xe, hít thở không khí tươi mát một hơi.

Nhìn thấy Phó Thịnh Niên bước nhanh về phía mình, cô vừa định nói gì thì người đàn ông đã đến gần, bế ngang cô lên.

Cô theo phản xạ đặt tay lên vai anh, hơi không biết nên khóc hay nên cười, hỏi: "Anh làm gì vậy?"

Anh bước đôi chân dài lên bậc thang, ra hiệu cho cô bấm chuông.

"Chẳng phải chân em đau sao?"

"Đã về đến cửa nhà rồi, chỉ vài bước nữa thôi." "Bấm chuông."

“...”

Cô vươn tay bấm chuông cửa, người mở cửa là Thu Nguyệt.

Thấy cô được Phó Thịnh Niên bế trong lòng, nhưng Thu Nguyệt không hề ngạc nhiên, chỉ mau mau đứng sang một bên nhường đường cho Phó Thịnh Niên.

Phó Thịnh Niên dễ dàng bước vào nhà, đặt cô xuống ghế sofa trong phòng khách, nhất quyết ngồi bên cạnh cô. Anh đặt chân cô lên đầu gối mình, vừa xoa bóp bắp chân cho cô vừa trầm giọng nói: "Lát nữa anh giúp em tắm nước nóng."

Nghe thấy lời này, mặt cô tức khắc đỏ lên. "Không cần!"

Phó Thịnh Niên nhướng mày, cười một cái, nói: "Sao lại không cần?"

"Em tự tắm được."

Nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, anh cười càng tươi hơn, nói: "Em đang xấu hổ."

"Em không có!"

Hai người là vợ chồng lâu năm, cũng không phải Phó Thịnh Niên chưa từng giúp cô tắm nên cũng không đến mức xấu hổ, nhưng anh của bây giờ không phải là Phó Thịnh Niên mà cô quen thuộc, cô dẫu ít nhiều vẫn mắc cỡ.

Phó Thịnh Niên bảo Quân Quân lên tầng trên xả nước tắm, thấy Giản Dao chỉ đỏ mặt không nói gì nữa, anh coi như cô ngầm cho phép.

Sau khi giúp cô xoa bóp một lúc, thấy Quân Quân đã chuẩn bị xong nước nóng đang từ tầng hai chạy xuống, anh đứng dậy, rất lịch thiệp đưa tay về phía Giản Dao.

Giản Dao cắn môi dưới, do dự một lúc, sau cùng vẫn đặt tay lên tay anh.

Anh kéo cô đứng dậy, dẫn cô lên lầu.

Bước vào phòng ngủ chính, đến cửa phòng tắm, thấy trong nước ấm của bồn tắm có nhiều cánh hoa hồng nổi bồng bềnh, cô bỗng dưng thấy hơi hồi hộp, theo bản năng rút tay mình ra khỏi tay Phó Thịnh Niên.

"Em vẫn nên tự tắm thì hơn."

"Nhưng anh muốn tắm với em."

"Không nói gì thì anh coi như em đồng ý rồi."

"Không chịu, em muốn tự tắm."

Cô có hơi không quen việc thân mật quá đà với Phó Thịnh Niên mất trí nhớ. Phó Thịnh Niên thay đổi quá nhiều, không hiểu sao khiến cô cảm thấy như mình đang yêu đương với người khác sau lưng Phó Thịnh Niên.

"Nếu anh nhất quyết muốn tắm cùng em thì sao?"

Giọng điệu Phó Thịnh Niên nghiêm hơn, biểu cảm trở nên nghiêm nghị hơn.

Cô suy nghĩ giây lát, cũng dùng biểu cảm nghiêm túc đáp lại anh: "Vậy em chỉ còn cách nhốt anh ngoài cửa."

Không đợi Phó Thịnh Niên phản ứng lại, cô đã đẩy anh ra khỏi phòng, sau một tiếng "rầm", cửa đóng lại.

Tiếp theo là một tiếng "rắc", cửa đã bị khóa.

Phó Thịnh Niên đứng ngoài phòng ngủ, ngẩn ngơ một lúc lâu.

Giản Dao ngâm mình trong nước nóng, cảm thấy thoải mái toàn thân.

Cô mặc áo choàng tắm bước ra khỏi phòng tắm, lấy điện thoại trong túi xách ra, tiện tay mở máy, trên màn hình xuất hiện một thông báo gọi nhỡ từ Đường Chiến.

Cô không nghĩ nhiều, gọi lại số của Đường Chiến, đối phương bắt máy rất nhanh, nhưng người bắt máy không phải Đường Chiến mà là Tiêu Điềm.

"Sao hôm nay cô lại tắt nguồn thế?"

Cô cười nhẹ, giải thích: "Bận hẹn hò."

"Với ai, anh Phó à?"

"Trừ anh ấy ra, còn có thể là ai nữa."

"Anh Phó sao rồi? Trí nhớ của anh ấy đã hồi phục chưa?"

"Vẫn chưa, dạo này cô thế nào?"

"A Chiến bố trí cho tôi đến ở một nơi rất hoang vu, cho đến giờ tôi vẫn rất ổn, bố tôi vẫn chưa tìm thấy tôi."

"Hoang vu tới mức nào?"

"Nghe nói đây là nhà cũ của ông bà nội anh ấy hồi sinh thời, tôi thấy tương đối giống nhà ma"

Giản Dao nhận ra ngay, biết Tiêu Điềm đang ở đâu rồi.

Căn nhà cũ đó cô đã từng đến, còn từng sống đó.

Ngày trước lúc Đường Tiêu dẫn cô trốn khỏi Phó Thịnh Niên đã đưa cô đến đó.

"Bây giờ cô đang sống với Đường Chiến à?"

Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười của Tiêu Điềm, cô ấy đáp: "Đúng, anh ấy ở đây, vừa khéo thứ bảy anh ấy không đi làm. À phải rồi, mai cô và anh Phó đến đây một chuyến đi, em sẽ đích thân xuống bếp chiêu đãi."

"Không thành vấn đề."

"Tôi sẽ gửi vị trí qua WeChat cho cô."

"Được"

Cô không trò chuyện lâu với Tiêu Điềm, nghĩ đến Phó Thịnh Niên bị cô nhốt ngoài cửa, không biết bây giờ đang làm gì, sau khi xác nhận đã nhận được thông tin địa điểm Tiêu Điềm gửi trên WeChat, cô nhanh chóng kết thúc cuộc gọi.

Tiếp đó ném điện thoại lên giường, đi đến cửa, kéo cửa ra, cô lập tức ngẩn người.

Phó Thịnh Niên khoanh tay trước ngực, đứng dựa vào bức tường cạnh cửa, nhìn cô bằng ánh mắt u oán.

Cô chớp mắt mấy cái, rất bất ngờ, hỏi: "Chắc không phải anh đã đứng đợi ở đây nãy giờ chứ?"

"Không được nhốt anh ngoài cửa nữa."

"Còn dám nhốt anh ngoài nữa, có tin anh sẽ đánh em không?"

Giản Dao thót tim, theo phản xạ vươn tay che mông mình.

Phó Thịnh Niên vốn hơi giận cô, nói đánh cô chỉ là cố ý hù cô thôi, nhưng phản ứng căng thẳng và hoảng loạn của cô đã chọc anh muốn cười.

Anh bỗng hiểu ra điều gì đó, vươn tay kéo cô đến gần, cúi đầu, khuôn mặt điển trai áp sát cô, gần đến mức sắp hôn vào mặt cô.

"Có vẻ trước đây em đã chọc tức anh khá nhiều, cũng bị anh dạy dỗ khá nhiều."

Giản Dao lùi lại một bước, tạo chút khoảng cách với anh, cứng miệng nói: "Không có đâu! Rõ ràng đều là anh chọc tức em, luôn là em dạy dỗ anh, hơn nữa anh còn bị em dạy dỗ rất vâng lời."

Nói câu này, bản thân Giản Dao cũng tự thấy thiếu tự tin.

Phó Thịnh Niên nhếch nhẹ môi mỏng, đôi mắt sâu thẳm lóe lên một tia sáng, nói: "Thật sao? Chi bằng chúng ta ôn lại trò chơi dạy dỗ thú vị này đi, không chừng có thể giúp anh nhớ ra điều gì đó."

Đầu cô lập tức lắc như cái trống bỏi, mặt đỏ như trái gấc.

Anh bước lên một bước, cô hồi hộp lùi lại, còn cố gắng đóng cửa, muốn nhốt anh ở ngoài thêm lần nữa, nhưng lần này cô đã thất bại. Cánh cửa bị anh dùng cánh tay dễ dàng chặn lại.


<< Chương trước                                                                                                     Chương sau >>

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[Truyện ngôn tình] Thục Cẩm Nhân Gia - Chương 1 "Thiếu nữ giặt tơ"

[Truyện ngôn tình] Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 15 "Có chịu được không? Không chịu được thì gọi tôi"

[Truyện ngôn tình] Người vợ câm đắt giá: Người vợ bỏ trốn cùng đứa con! - Chương 14 "Tôi sẽ không để anh ta làm tổn thương em"