[Truyện ngôn tình] Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 309 "Nhân cơ hội dạy dỗ"
"Lại muốn nhốt anh ngoài cửa nữa à?"
Phó Thịnh Niên nhướng mày, nói: "Vừa rồi chẳng phải anh đã nói, nếu em lại nhốt anh ngoài cửa, anh sẽ dạy dỗ em đàng hoàng."
Gương mặt Giản Dao đỏ bừng như sắp nhỏ máu, cô cố giữ bình tĩnh nói: "Vừa rồi em cũng đã nói, trước giờ toàn là em dạy dỗ anh."
"Ò?"
Phó Thịnh Niên cười mở cửa, nắm cánh tay cô, cúi xuống một cách đột ngột và bế thốc cô lên vai.
Cô giãy giụa trên vai anh, hai tay đấm vào lưng anh, chân đạp loạn xạ.
"Nếu anh dám đánh em, em sẽ..."
"Chát!"
Anh vỗ một cái vào mông cô.
Cô nghiến răng, tức tối.
"Đáng ghét!"
Anh bước vào phòng, dùng chân đá cửa sau lưng, đi thẳng đến trước giường, nhưng không vội đặt cô xuống.
"Còn dám nhốt anh ngoài cửa nữa không?"
"Ai bảo anh suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện chiếm lợi của em."
Anh ngạc nhiên khi nghe cô nói vậy, lại vỗ nhẹ vào mông cô một cái.
"Không được đánh em."
"Yêu nhau thì ôm hôn chẳng phải là bình thường Sao?"
"Là rất bình thường, nhưng mà..."
"Nhưng mà cái gì?"
Giản Dao bỗng nhiên im lặng, nằm sấp trên vai anh không nói gì.
Không đợi được câu trả lời, anh đặt cô ngồi xuống mép giường.
Anh quỳ một chân xuống, hai tay đặt lên vai cô, nói từng chữ một cách rất nghiêm túc: "Anh biết
anh không nhớ được chuyện trước đây, nhưng anh cảm nhận được là anh thích em."
Cô chu đôi môi nhỏ, đôi môi hồng hào vừa mọng nước vừa dụ dỗ người khác.
Anh nuốt nước miếng, kiềm chế xúc động muốn hôn cô. Anh kéo cô vào lòng, tay nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, giọng điệu trở nên rất dịu dàng.
"Giản Dao, anh thật sự thích em."
Cô không nghi ngờ gì về sự chân thành trong câu nói này của anh, cô có thể cảm nhận được sự yêu thích và phụ thuộc từ ánh mắt Phó Thịnh Niên nhìn mình.
Cô im lặng một lúc, sau đó vùi mặt vào hõm cổ anh, nhỏ giọng nói: "Em vẫn thích anh gọi em là Dao Dao hơn."
"ĐƯỢC."
Hơi thở của cô phả vào giữa cổ anh, nóng ấm, hơi ngứa, khiến anh thoáng chốc không thể khống chế được.
Anh buông cô ra, ngước nhìn cô, đôi mắt thâm sâu ánh lên nụ cười nhẹ, anh nói: "Vậy chúng ta có thể tiếp tục bước tiếp theo không?"
Trong đầu Giản Dao vang lên ong ong.
Bước tiếp theo?
Sao anh vẫn chỉ nghĩ đến chuyện đó...
"Giữa ban ngày ban mặt, anh có thể nghiêm chỉnh chút không?"
Nụ cười trong mắt anh càng sâu. Từ hôm xuất viện xảy ra quan hệ với Giản Dao, anh đã rất mê mẩn hương vị trên người cô. Cô thật ngon lành và hợp khẩu vị, làm cho anh mê đắm, sau khi nếm thử là không thể cưỡng lại.
Anh còn muốn, muốn nhiều hơn nữa.
"Cho anh không?"
Ánh mắt anh đầy mong đợi.
Cô không nói gì, không động đậy, anh kiên nhẫn cho.
"Nếu em từ chối, anh sẽ không ép buộc em."
Lời vừa dứt, cuối cùng Giản Dao đã có phản ứng, cô vươn tay nâng cằm anh, từ từ cúi người xuống, hôn nhẹ xuống môi anh.
Anh tưởng cô đã đồng ý, vừa định đáp lại nụ hôn thì hai tay cô đã đặt lên vai anh, vừa đẩy anh vừa cười quyến rũ, cô nói: "Ngoan, đợi khi nào anh nhớ lại mọi chuyện, chúng ta sẽ bàn về bước tiếp theo."
Đây là từ chối anh?
"Vậy nên trước khi anh tìm về ký ức, chúng ta phải luôn giữ khoảng cách này?"
Cô cười gật đầu.
Anh trở nên sốt ruột, nói: "Không công bằng."
"Ngày mai đi đến nhà Đường Chiến và Tiêu Điềm, Tiêu Điềm sẽ tự tay nấu ăn tiếp đãi chúng ta."
Cô cố tình chuyển đề tài.
Phó Thịnh Niên nhíu mày, ánh mắt anh bắt đầu u oán.
Cô vươn tay véo má anh, nói: "Đừng nhìn em bằng ánh mắt đó, vô dụng thôi."
"Lại vỗ mông một cái, có phải sẽ có tác dụng hơn không?"
Giản Dao vừa tức vừa buồn cười, nói: "Anh dám!"
"Em xem anh dám không?"
"Anh mà dám đánh em thêm một cái, em đảm bảo sau này không để ý đến anh nữa."
Phó Thịnh Niên sợ ngay, nói: "Anh không dám."
Giản Dao hài lòng cười, khen ngợi: "Tốt lắm, em rất thích dáng vẻ ngoan ngoãn này của anh."
Nhân cơ hội này ra sức dạy dỗ Phó Thịnh Niên cũng không tệ, cô bỗng nhiên rất thích thú quá trình dạy dỗ anh.
"Chân em vẫn còn hơi mỏi, giúp em xoa bóp đi."
Cô dựa vào đầu giường, duỗi thẳng chân ra cạnh giường.
Phó Thịnh Niên vẫn giữ tư thế quỳ một chân, ánh mắt vẫn hơi u oán, nhưng vẫn rất nghe lời mà xoa bóp bắp chân cho cô.
Cách xoa bóp và lực tay của anh đúng cách và vừa phải, khiến cô rất thoải mái.
Cô tận hưởng một cách mãn nguyện, thoải mái đến mức không biết từ lúc nào đã ngủ thiếp đi.
Thấy cô tựa vào đầu giường, cơ thể nghiêng ngả sắp ngã xuống, Phó Thịnh Niên đứng dậy, đỡ cô nằm ngay ngắn, đắp chăn cho cô rồi lặng lẽ ngồi bên giường, nhìn cô không rời mắt suốt mấy tiếng đồng hồ.
Khi cô tỉnh dậy, bên ngoài trời đã tối.
Cô cầm điện thoại lên xem giờ, đã là tám giờ tối.
Cô hoàn toàn ngủ quên mất. Cô xoa xoa đầu cho tỉnh táo, đang định xuống giường thì phát hiện bên cạnh mình có người.
Cô kinh ngạc quay đầu nhìn, thấy Phó Thịnh Niên đang nằm bên cạnh.
“...”
Quả thật là không bỏ lỡ bất cứ cơ hội nào có thể ngủ cùng cô.
Cô cười bất lực, không làm ồn đến anh, nhẹ nhàng xuống giường.
Ra khỏi phòng, cô cẩn thận đóng cửa, bước nhanh xuống cầu thang.
Lúc đang đi trên cầu thang, cô nghe thấy tiếng nói chuyện, là giọng của Thu Nguyệt đang nói.
"Đừng ép tôi, hiện giờ tôi đang tiến thoái lưỡng nan."
Cô tăng tốc bước xuống, thấy Thu Nguyệt đang núp ở cửa phòng khách tầng một, nói chuyện điện thoại.
Có vẻ như cô ấy đã nghe thấy tiếng bước chân, Thu Nguyệt vội vàng cúp máy, tìm theo hướng tiếng động nhìn về phía cô.
"Ai đang ép em vậy?"
Thu Nguyệt vội nặn ra một nụ cười, lắc đầu nói: "Không có gì, là điện thoại của người nhà em, nhà em xảy ra chút chuyện."
"Nếu có khó khăn, có thể nói với chị."
"Không có khó khăn gì cả."
Giản Dao gật đầu suy tư, hỏi: "Quân Quân đâu rồi?"
"Đang chuẩn bị bữa tối."
Cô quay người đi về phía nhà bếp, thấy Quân Quân đang xào rau thì bước tới, vỗ nhẹ vai Quân Quân, hỏi: "Nhà các em xảy ra chuyện gì vậy?"
Quân Quân bị cô hỏi thì ngơ ngác, đáp lại: "Đâu xảy ra chuyện gì đâu."
"Vừa rồi chị nghe thấy Thu Nguyệt nói chuyện điện thoại, em ấy bảo là người nhà gọi đến, trong nhà xảy ra chút chuyện."
"Chuyện nhà cô ấy em không rõ lắm."
"Các em không phải chị em à?"
Quân Quân cười khúc khích, nói: "Tất nhiên không phải. Bọn em chỉ quen biết nhau ở công ty gia đình thôi, nhưng vẻ ngoài của bọn em đúng là hơi tương đồng, lại cùng họ Lạc, thường xuyên bị người khác nhầm lẫn là chị em ruột."
Hai người đều là fan của Giản Dao, lúc làm việc trò chuyện thêm vài câu thế là quen thân.
Lúc Phó Thịnh Niên phái người đến công ty gia đình chọn người, bởi vì hai người rất thích Giản Dao nên dù tuổi còn trẻ, làm trong nghề chưa lâu, không có kinh nghiệm gì đáng nói nhưng vẫn được chọn.
Thực ra cô ấy không hiểu gia đình của Thu Nguyệt cho lắm, Thu Nguyệt chưa bao giờ nhắc đến gia đình trước mặt cô ấy.
Giản Dao không hỏi thêm gì, Quân Quân và Thu Nguyệt là do Phó Thịnh Niên sắp xếp đến đây, cô chưa từng tìm hiểu kỹ hai người.
Nhớ lại giọng điệu có phần lo lắng của Thu Nguyệt khi gọi điện thoại, cô cũng hơi để tâm.
"Chị Dao Dao, bữa tối sắp xong rồi." Quân Quân mỉm cười nói.
Cô ừm một tiếng, quay người lên lầu, gọi Phó Thịnh Niên dậy, sẵn tiện hỏi một câu: "Quân Quân và Thu Nguyệt là anh tìm ở công ty gia đình nào vậy?"
Phó Thịnh Niên nhìn cô, người vẫn còn mơ màng.
Giản Dao vỗ nhẹ trán mình, cảm thấy câu hỏi của mình hơi ngốc.
"Thôi, để mai em hỏi trợ lý Điền vậy."

Nhận xét
Đăng nhận xét