[Truyện ngôn tình] Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 310 "Lén lút trèo lên giường cô"
Cô kéo Phó Thịnh Niên xuống lầu, đi thẳng đến phòng ăn.
Sau khi ăn xong, cô trở về phòng ngủ chính, không cho Phó Thịnh Niên vào theo.
Ban ngày ngủ nhiều nên đêm đến cô không buồn ngủ chút nào, chỉ nằm trên giường ngẩn ngơ.
Lúc gần đến mười hai giờ, cô nghe thấy cửa vang "cạch" một cái, tiếp đó cửa bị đẩy mở, một bóng người cao lớn bước vào, bước chân đi đứng rất khẽ.
Cô đã nhận ra đó là Phó Thịnh Niên, chỉ cần nghe tiếng bước chân là cô đã biết ngay là anh.
Vốn dĩ cô định ngồi dậy bật đèn, nhưng sau khi nghĩ lại, cô đã không động đậy nữa, để mặc Phó Thịnh Niên đến gần, leo lên giường, nằm xuống bên cạnh cô.
Nghe tiếng thở hơi nặng nề của anh, cô xoay người lại, nằm đối diện với anh.
Trong phòng rất tối, cô không nhìn rõ biểu cảm của anh, và anh cũng không biết cô đang thức.
Anh thử vươn tay ra, kéo cô vào lòng, cô không phản kháng, anh tưởng cô đã ngủ rồi, trái tim đang thấp thỏm hòa hoãn xuống, anh ôm cô vững vàng trong lòng.
Cô bất chợt nhớ đến có rất nhiều lần khi mình tỉnh giấc, đều sẽ thấy Phó Thịnh Niên nằm bên cạnh mình, ngủ cùng mình. Sau khi mất trí nhớ, anh luôn cẩn thận với cô như thế, không biết trước đây khi lén leo lên giường của cô, có phải anh cũng cẩn thận như vậy không.
Cô không biết mình ngủ từ lúc nào, khi tỉnh dậy thì đã là sáng hôm sau.
Bên người không thấy bóng dáng của Phó Thịnh Niên đâu, chắc là anh đã nhân lúc cô ngủ rời đi.
Cô ngồi dậy, vươn vai. Nhớ đến cuộc hẹn với Tiêu Điềm, cô đi thẳng vào phòng tắm rửa mặt, thay đồ rồi xuống lầu. Phát hiện Phó Thịnh Niên đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, ăn mặc chỉnh tề, trên tay cầm một tờ báo buổi sáng và đang đọc. Cô đi đến, cúi người, nâng mặt anh lên và hôn nhẹ vào môi anh.
Nụ hôn này rất nóng, lại rất bất ngờ, nóng đến mức cơ thể anh suýt nữa bốc cháy.
Rõ ràng không cho anh chạm vào, nhưng thỉnh thoảng lại trêu chọc anh.
"Đừng dụ dỗ anh, nếu không em sẽ hối hận đấy." Phó Thịnh Niên nhắc nhở cô một câu, đột nhiên mất luôn hứng thú đọc báo.
Anh đặt tờ báo xuống, tránh né Giản Dao đi về phía nhà ăn.
Để không bị cô khơi dậy ngọn lửa ham muốn, anh cố ý giữ khoảng cách với cô, anh sợ mình không khống chế được.
Cô đi theo sau, cô biết anh đang nghĩ gì nên cố ý ôm anh từ phía sau.
Anh thầm thở dài một hơi, cố nhẫn nhịn, không so đo với cô.
Anh kéo ghế và chờ cô ngồi xuống, sau đó anh ngồi đối diện cô, và đây cũng là vị trí xa cô nhất.
Cô không nhịn được cười, trêu chọc anh: "Ngồi xa thế làm gì?"
Ánh mắt anh lại bắt đầu u oán, nói: "Em nghĩ xem."
Anh ôm cô ngủ một đêm, nhưng không được làm gì, sáng nay anh phải dùng nước lạnh rửa mặt, còn tắm nước lạnh một lúc lâu, cuối cùng cũng xem như đã dập tắt được ngọn lửa trong người.
Bây giờ anh không thể ở quá gần cô.
Quân Quân và Thu Nguyệt bưng bữa sáng qua.
Giản Dao dời tầm mắt, chuyển sang quan sát Thu Nguyệt. Cô ấy trông không có gì khác thường ngày, nhưng chuyện tối qua vẫn khiến cô rất để tâm.
Cô luôn quan tâm đến những người xung quanh, nếu gia đình Thu Nguyệt thật sự xảy ra chuyện gì, cô chắc chắn 100% sẽ sẵn lòng giúp đỡ.
Nhận thấy ánh nhìn của cô, Thu Nguyệt nhìn cô một cái, thản nhiên nói một câu chào buổi sáng.
Cô gật đầu, cầm muỗng lên chậm rãi húp cháo.
Sau bữa ăn, cô theo Phó Thịnh Niên ra ngoài, chỉ dẫn theo Tả Nhất và Kiều Thắng Nam, không để các vệ sĩ khác đi theo.
Có Phó Thịnh Niên bên cạnh, cảm giác an toàn của cô đã tràn đầy.
Hai người dựa theo vị trí Tiêu Điềm gửi đến lái xe đi, mười giờ sáng, cả hai đã đến căn nhà cũ nơi ông bà nội Đường Chiến từng sống hồi sinh thời.
Phó Thịnh Niên đã từng đến đây, còn từng đánh Đường Tiêu một trận ở đây, nhưng cô không nói gì, muốn để Phó Thịnh Niên tự làm quen với môi trường, có lẽ anh sẽ nhớ ra điều gì đó.
Nghe thấy tiếng ô tô, Tiêu Điềm từ trong nhà chạy ra, trên mặt cô ấy là nụ cười ngọt ngào, người đúng với tên.
"Mau vào nhà đi."
Tiêu Điềm cười mời hai người vào trong. Trong nhà ngoài Đường Chiến ra thì còn có hai dì giúp việc và vài vệ sĩ.
Giản Dao đứng cạnh cửa sổ, phát hiện bên ngoài cũng được Đường Chiến sắp xếp người canh giữ, những người đó đi qua đi lại xung quanh, rất cảnh giác.
Cô lấy điện thoại ra, gọi vào số của Điền Dã.
Đối phương nghe máy rất nhanh, nhưng nhận được điện thoại của cô, Điền Dã rất ngạc nhiên, anh ta hỏi: "Cô Giản, cô tìm tôi có việc gì?"
"Tôi hơi tò mò Quân Quân và Thu Nguyệt được tìm đến từ công ty gia đình nào, có thể gửi cho tôi xem hồ sơ của hai người đó không?"
"Được, tôi sẽ gửi cho cô ngay."
Sau khi cúp máy, Giản Dao chờ vài phút, cuối cùng đã nhận được hồ sơ Điền Dã gửi đến trên WeChat.
Cô mở ra, xem nhanh một lượt, thông tin cá nhân của Quân Quân trông không có vấn đề gì, nhưng trên hồ sơ của Thu Nguyệt viết rằng cô ấy là trẻ mồ côi, không có gia đình.
Lòng cô đột nhiên trùng xuống, không hiểu sao lại thấy bất an.
Đã bị tính kế quá nhiều lần, cô không thể không lưu tâm nhiều hơn.
Xem xong hồ sơ, cô lại gọi cho Điền Dã, nói: "Có thể giúp tôi điều tra Thu Nguyệt không?"
"Hồ sơ vừa gửi cho cô đã là toàn bộ hồ sơ rồi!"
"Những thông tin này chắc là do công ty cung cấp, anh giúp tôi điều tra riêng cá nhân cô ấy"
"Cô nghi ngờ cô ấy có vấn đề?"
"Không hoàn toàn là vậy."
Chịu thiệt thòi nhiều rồi, Giản Dao tự nhiên khôn ra, bất kể Thu Nguyệt có vấn đề hay không, ngấm ngầm điều tra một chút chắc chắn là quyết định đúng đắn.
"Được, tôi sẽ cho người đi điều tra ngay."
Cúp máy, cô cất điện thoại vào túi, hai tay khoanh trước ngực dựa vào cửa sổ, nhớ lại câu nói tối qua của Thu Nguyệt.
"Đừng ép tôi, bây giờ tôi đang tiến thoái lưỡng nan."Thu Nguyệt vì chuyện gì mà tiến thoái lưỡng nan?
Đã là trẻ mồ côi, tại sao lại lừa cô bảo rằng gia đình xảy ra chuyện?
"Em đang nghĩ gì thế? Trông em nghiêm túc quá."
Không biết từ lúc nào Phó Thịnh Niên đã đi đến đứng bên cạnh cô, giữ khoảng cách "an toàn" với cô.
"Không có gì."
Phó Thịnh Niên học theo điệu bộ của cô, hai tay khoanh trước ngực, dựa vào cửa sổ, nghiêng đầu nhìn cô, khóe môi nhếch lên nở nụ cười nhẹ.
"Nội dung cuộc gọi vừa gọi của em với Điền Dã anh đều đã nghe thấy, em đang nghi ngờ Thu Nguyệt, cô ấy có vấn đề gì?"
"Điều tra rồi mới biết có vấn đề hay không."
Trong lúc nói, cô bước lên trước một bước, Phó Thịnh Niên theo bản năng lùi lại một bước.
Giữ khoảng cách với cô một cách rõ ràng như vậy khiến cô không biết nên khóc hay nên cười.
"Anh cố ý à?"
"Là em muốn giữ khoảng cách mà."
"Nếu đã như vậy, tối qua sao lại lén lút trèo lên giường em?"
Phó Thịnh Niên bị nghẹn tới mức mặt đỏ lên, quay người muốn đi.
Cô kéo góc áo anh, lôi anh trở về.
"Chạy gì đó?"
"Anh đi xem bữa trưa chuẩn bị đến đâu rồi."
Anh nhẹ nhàng gỡ tay cô khỏi góc áo mình, bước nhanh trốn chạy về phía nhà bếp.
Cô vừa định đi theo, thì trong nhà bếp vang lên tiếng "xoảng" như tiếng bát đĩa bị vỡ.
Phó Thịnh Niên bị tiếng động đó kích thích làm cho bước chân dừng lại, đầu đột nhiên bắt đầu đau đớn, trong đầu xẹt qua một số hình ảnh rời rạc.
Những hình ảnh đó rất không liền mạch.
Có một người đàn ông bị một nhóm người mặc đồ đen đè xuống đất đánh, còn anh dùng tay quét bát đĩa trên bàn xuống đất, bát đĩa rơi vỡ kêu loảng xoảng.
Chính tiếng bát đĩa vỡ từ nhà bếp vừa rồi đã khiến anh nhớ ra những điều này.
Anh nhíu mày rất chặt, hai tay ôm đầu, cảm giác đầu óc căng như chỉ chớp mắt sau là sẽ nổ tung, đau đớn không thể chịu nổi.
Trong đầu không ngừng xẹt qua những hình ảnh mới.
Là anh hung ác đè Giản Dao lên bàn, cô khóc rất dữ dội, run rẩy cầu xin anh tha cho.
Anh không thể chấp nhận bản thân từng làm việc như vậy với Giản Dao, anh quỳ xuống đất, đầu gối va chạm với mặt đất vang lên một tiếng "phịch".

Nhận xét
Đăng nhận xét