Người vợ câm đắt giá: Người vợ bỏ trốn cùng đứa con! - Chương 59 "Cô không hầu hạ nữa"
Khi Tô Tân Thần hỏi câu đó, Lạc San đã rất muốn kể hết mọi chuyện cho anh.
Cô quỳ gối lau sàn ở nhà tự, Đinh Bình đi ngang qua "vô ý" giẫm lên tay cô.
Và còn quá nhiều, quá nhiều những chuyện khác nữa.
Trước đây Lạc San nghĩ rằng chỉ cần cô thể hiện tốt thì sẽ được Đinh Bình yêu quý, sau này cô mới dần nhận ra, Đinh Bình chỉ bắt nạt vì cô quá hiền lành mà thôi.
Nghe nói khi Khương Mạt Nhu mới về làm dâu, tính tình rất bốc đồng, trái lại thành ra rất thân thiết với Đinh Bình. Bà không dám động vào kẻ cứng đầu, chỉ dám bắt nạt một Lạc San không bao giờ phản kháng.
Nhưng bây giờ nói với Tô Tân Thần thì có ích gì chứ?
Lẽ nào bắt anh sẽ đi trừng trị Đinh Bình, trả thù Đinh Bình và Tô Tân Thần là mẹ con ruột, dù thế nào cũng không thể thực sự trở mặt, nhất là vì cô.
Vì vậy, sau một hồi suy nghĩ ngắn ngủi, Lạc San lắc đầu: Không nghiêm trọng lắm, anh đừng lo.
Ánh mắt Tô Tân Thần vẫn đầy hoài nghi, nhưng cuối cùng anh không hỏi thêm.
Ngày hôm sau, Tô Tân Thần không đến văn phòng công ty mà phải đến một công trường dự án.
Lúc đi anh nói sẽ kết thúc công việc trước buổi trưa, như vậy Lạc San sẽ không cần phải đến công ty đưa cơm cho anh nữa.
Vậy nên Lạc San chỉ còn cách ở nhà chờ Khương Mạt Nhu đến tìm cô.
Buổi sáng, chiếc xe limousine dài của nhà tự từ từ dừng trước cổng biệt thự, bước xuống xe không chỉ có Khương Mạt Nhu mà còn cả Đinh Bình.
Cứ như thể chuyện ngày hôm qua chưa từng xảy ra, Đinh Bình vẫn giữ vẻ vênh váo, kiêu ngạo.
"Đi thôi Lạc San, chúng ta đi mua quần áo, tiện thể mua cho cô vài bộ, tránh ra ngoài không có gì mặc, làm mất mặt nhà họ Tô!"
"Mẹ à, Lạc San rất hiểu chuyện, luôn biết giữ chừng mực, mẹ bảo gì là em ấy làm đấy, sao có thể không nghe lời mẹ được chứ?" Khương Mạt Nhu bên cạnh nói thêm.
Hai người bọn họ trước đây luôn châm chọc Lạc San như thế, cô đã quen rôi.
Xách túi theo họ ra ngoài, đến trung tâm thương mại, Lạc San quả nhiên trở thành người hầu của họ, hai tay xách đầy túi giấy.
Hai người họ chỉ bảo cô đến để xách túi, đặc biệt là cô không được nói, cũng không được phản kháng, bất cứ thứ gì ném tới trước mặt mình, cô đều phải xách lên.
Đồ trong tay càng ngày càng nặng, đầu gối Lạc San hôm qua vì quỳ mà đau, hôm nay lại bắt đầu nhức nhối.
Cô lại nhớ đến lời Tô Tân Thần nói.
Cô chỉ là người câm, không phải cụt tay cụt chân không thể chạy, khi Đinh Bình và Khương Mạt Nhu bắt nạt, cô có thể phản kháng!
Thế nên lúc hai người họ lại bước vào một cửa hàng cao cấp để mua sắm, rồi ném mấy cái túi giấy vào mặt cô, cô không làm nữa.
"Pặc" một tiếng, cô ném tất cả các túi trên tay xuống đất, vẻ mặt bình tĩnh, lạnh lùng, không hề sợ hãi nhìn về phía Đinh Bình.
"Cô muốn tạo phản đấy à!" Đinh Bình lập tức giận điên lên, chỉ vào Lạc San ra lệnh: "Nhặt lên cho tôi!"
Lạc San không thèm để ý đến bà mà đi thẳng ra ngoài cửa hàng.
Cô có thể gọi chú Tiền đến đón, không cần phải tiếp tục đi theo hai người họ.
"Đứng lại cho tôi! Tôi đang nói chuyện với cô đấy!" Có lẽ không ngờ Lạc San lại phản kháng, Đinh Bình mất vài giây mới phản ứng lại, đưa tay ra định kéo tay cô.
Nhưng Lạc San đã ra khỏi cửa hàng, Đinh Bình đuổi theo vài bước phía sau. Đúng lúc này, một người phụ nữ mặc một chiếc váy phồng màu hồng chói mắt đi nhanh từ một góc ra, va thẳng vào người Đinh Bình.
Cốc trà sữa trên tay cô ta cũng theo đó mà va vào người Đinh Bình, đổ ướt cả người bà!
"Á!"
Đinh Bình lập tức không còn bận tâm đến việc đuổi theo Lạc San nữa, quần áo trên người bà ướt sũng, thậm chí còn có vài hạt trân châu của trà sữa dính trên ngực áo, trông vô cùng thảm hại.
"Đi đứng không nhìn đường à!"
Đinh Bình còn chưa kịp nói gì thì người phụ nữ kia đã lên tiếng chỉ trích bà.
"Cô còn dám nói tôi?" Đinh Bình tức muốn chết: "Cô bị mù à!"
Khương Mạt Nhu cũng vội vàng đến giúp đỡ: "Cô có biết bộ quần áo của mẹ tôi đắt thế nào không? Mau xin lỗi đi!"
Thấy tình hình như vậy, Lạc San cũng không kìm được dừng bước.
Nhưng bây giờ chẳng còn ai bận tâm đến cô nữa, người phụ nữ mặc váy phồng màu hồng kia cực kỳ hung hãn, dù Đinh Bình và Khương Mạt Nhu hai người cùng chửi mắng nhưng cô ta vẫn không hề thua kém.
"Mấy người biết tôi là ai không? Cái tuổi này rồi, hai con mắt trên mặt chỉ để thở à? Nếu bị đục thủy tinh thể thì đi chữa sớm đi, có tiền mua đồ ở đây, chắc cũng có tiền đi chữa bệnh nhỉ?"
"Có phải chết chồng rồi, con cái cũng không thèm quan tâm không? Để một bà mù như bà chạy loạn khắp nơi? Còn cô nữa, độc ác thế, chắc chắn là không có con đâu nhỉ!"
Người phụ nữ mặc váy phồng chửi xong Đinh Bình lại chửi đến Khương Mạt Nhu, vừa hay toàn chạm vào nỗi đau của hai người họ, khiến mặt họ đỏ bừng vì tức giận!
Đúng lúc này, một giọng nữ cắt ngang mấy người họ.
"Ngô Lâm Lâm? Sao cô lại chạy ra đây?"
Người đến lại là Mạnh Nhan An!
Cô ta xách một chiếc túi nhỏ tinh xảo, nhưng không ăn mặc lộng lẫy, quyến rũ như mọi khi, mà mặc một chiếc váy dài khá kín đáo.
Cô ta ngạc nhiên nhìn người phụ nữ mặc váy phồng: "Ngô Lâm Lâm, sao cô lại ở đây?"
Ngô Lâm Lâm thấy Mạnh Nhan An đến cũng lộ vẻ hoảng sợ: "Chị, chị..."
"Nhà cô gây ra chuyện lớn như vậy, chạy đến chỗ chúng tôi, không phải để trốn nợ đấy chứ? Thế mà cô còn phô trương như vậy, không sợ chủ nợ đuổi đến à?"
"Chị, chị Mạnh đừng nói ra ngoài..." Khí thế chửi mắng người của Ngô Lâm Lâm lập tức biến mất, thái độ nói chuyện với Mạnh Nhan An thậm chí còn có chút khúm núm.
"Cô ấy vừa làm gì vậy?" Sau đó, Mạnh Nhan An với nụ cười lịch thiệp trên môi quay sang nhìn Đinh Bình: "Để cô ấy xin lỗi, được không ạ?"

Nhận xét
Đăng nhận xét