Người vợ câm đắt giá: Người vợ bỏ trốn cùng đứa con! - Chương 58 "Rốt cuộc có nên kiên trì không"
"À, lần đó cô ta ốm cũng không nặng lắm, mẹ đã cho người chăm sóc rất tốt rồi..."
Giọng điệu của Đinh Bình đầy vẻ dò xét, vừa nói vừa chăm chú nhìn phản ứng của Lạc San.
Sau vài giây im lặng, Lạc San gật đầu, mỉm cười. Nếu không, cô có thể nói gì với Tô Tân Thần đây?
Đinh Bình không cho cô sinh con cho nhà họ Tô, thậm chí còn hy vọng cô suy nghĩ cho Tô lão gia mà sớm ly hôn với Tô Tân Thần.
Sao cô có thể nói ra chuyện mình từng mang thai rồi lại phá thai cơ chứ?
"Vậy a."
Mặt Tô Tân Thần không có biểu cảm gì, nhưng anh cũng không hỏi thêm, mà ngồi luôn xuống.
Bữa cơm diễn ra trong yên lặng, có lẽ vì sự việc chột dạ ngày trước đó mà Đinh Bình cũng không còn hạnh họe Lạc San nhiều nữa.
Ăn xong, Lạc San lặng lẽ ra hiệu cho Tô Tân Thần.
Trước khi về nhà tự, cô chưa từng nghĩ đến chuyện này.
Cô hỏi Tô Tân Thần: Em có thể mang cái ấm tử sa mà ông nội làm vỡ đi sửa lại không?
Tô Tân Thần không do dự gật đầu: "Lát nữa tôi đi lấy với em."
Lạc San thở phào, trong lòng lặng lẽ thấy có chút an ủi.
Đó là cái ấm mà ông nội yêu thích nhất lúc còn sống, nhưng khi bệnh nặng, vì tay run không kiểm soát được nên ông đã vô tình làm vỡ nó.
Khi đó, Lạc San cũng không hề nghĩ đến việc sửa lại giúp ông nội, nhưng giờ khi lấy lại được kỹ năng phục chế đồ cổ, cô lập tức nghĩ đến cái ấm này.
Phòng sách của ông nội nằm trong căn nhà nhỏ phía sau nhà chính, dù ông đã qua đời từ lâu, nơi này vẫn không ai động đến.
Tô Tân Thần đưa Lạc San đến đó, nhưng không vào: "Tôi đợi em ở cửa."
Lạc San gật đầu, bước vào phòng sách.
Cô biết cái ấm được ông nội cất ở đâu, nên đã tìm ra nó rất nhanh.
Lạc San cầm chiếc hộp trong tay nhưng không rời đi ngay.
Cô nhìn những đồ vật quen thuộc trong phòng sách, mũi cay xè, mắt dần mờ đi.
Cô từng được ông nội dạy dỗ biết bao điều trong căn phòng này, còn có những khi khách đến, cô trốn dưới bàn nghe lén họ nói chuyện...
Căn phòng sách này chiếm một phần lớn trong ký ức tuổi thơ của cô.
Trước khi kết hôn với Tô Tân Thần, cuộc trò chuyện dài nhất cuối cùng của cô với ông nội cũng diễn ra ở căn phòng sách này.
Lúc đó, Tô lão gia nhìn Lạc San rồi nói: "Ông không để Tân Thần chăm sóc con, mà là để con chăm sóc thằng bé. Tính thằng bé cố chấp, không thích nói chuyện với người khác, có chuyện gì cũng giữ trong lòng. Hồi còn bé, có mỗi con là nó mới chịu nói được mấy câu."
Lạc San khi ấy gật mạnh đầu, hứa với Tô lão gia rằng cô nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Tô Tân Thần.
Nhưng sau này cô mới dần dần nhận ra, Tô Tân Thần nói chuyện với cô nhiều hơn không phải vì trong lòng anh, cô quan trọng hơn người khác.
Mà chỉ đơn giản vì cô là người câm, sẽ không tiết lộ bí mật của anh.
Về sau kết hôn, cô bị Tô Tân Thần ghét bỏ, bị Đinh Bình chê bai, không còn tự tin nói rằng cô có thể chăm sóc tốt cho Tô Tân Thần nữa.
Nhưng ông nội đã từng gửi gắm biết bao điều cho cô như vậy, có lẽ cô nên cố gắng thêm một lần, không nên ly hôn với Tô Tân Thần chăng...
Bản thân Lạc San cũng không biết câu trả lời là gì, cô đưa tay lau nước mắt, rồi ôm hộp rời khỏi phòng sách.
Về đến nhà chính, bà chị dâu Khương Mạt Nhu cười tươi đón cô.
"Hai người đi lấy đồ của lão gia à?" Chị ta không quan tâm hai người lấy gì, chỉ cười nói với Lạc San: "Em dâu, tối nay ngủ lại đây nhé, mai mình đi dạo phố được không? Ngủ cùng chị, mình tâm sự chút!"
Khương Mạt Nhu và Đinh Bình thân thiết, hai người cùng phe, từ trước đến giờ không ưa Lạc San.
Giờ đột nhiên tỏ ra thân thiện với cô, chắc chắn là có ý đồ.
Lạc San không muốn đồng ý nhưng cũng ngại từ chối, vô thức nhìn về phía Tô Tân Thần cầu cứu.
Sau đó, cô lại nghĩ Tô Tân Thần sẽ không quan tâm những chuyện này.
Thế nhưng, Tô Tân Thần lại từ chối thẳng thừng: cô ấy về nhà với em"
"Tối nay
Lạc San sững người, Khương Mạt Nhu cũng hơi bất ngờ. Có lẽ là không ngờ Tô Tân Thần trước đây không quan tâm đến Lạc San, giờ lại nhiều lần lên tiếng giúp cô như vậy.
"Vậy, vậy cũng được, mai mình cùng đi dạo phố nhé!" Khương Mạt Nhu lùi một bước, cười nói với Lạc San: "Mai chị đến tìm em!"
Lần này Lạc San không thể từ chối, đành gật đâu.
Cùng Tô Tân Thần trở lại xe, xe vừa khởi động, anh đã nhìn cô.
"Em chỉ là một người câm, không phải người tàn tật, không cụt tay cụt chân, đúng không?"
Lạc San mở to mắt nhìn anh.
"Mẹ phạt em quỳ mà em không biết chạy à? Không biết phản kháng? Sao lại nghe lời bà ấy như vậy? Bà ấy có trói em hay dùng dao ép em đâu? Em không quỳ, bà ấy dám để vệ sĩ động vào em sao?"
Lúc nói những lời này, lông mày Tô Tân Thần nhíu lại, trông có vẻ khó chịu.
Lạc San ngỡ ngàng nhìn anh, như thể lần đầu tiên cô quen biết anh vậy.
Tô Tân Thần vậy mà lại dạy cô phản kháng Đinh Bình!
Tô Tân Thần lại hỏi: "Sau này nếu có chuyện như vậy nữa thì chạy, gọi điện cho tôi, nghe chưa?"
Lạc San vội vàng gật đầu, vành mắt lại nóng lên. Cô chỉ cảm thấy hôm nay như một giấc mơ, Tô Tân Thần đối xử với cô thật sự quá tốt.
Ngay sau đó anh lại lên tiếng: "Trước đây bà ấy cũng đối xử với em như vậy, phải không? Nhiều lần không? Là những lúc nào? Bà ấy đã làm gì với em?"

Nhận xét
Đăng nhận xét