Người vợ câm đắt giá: Người vợ bỏ trốn cùng đứa con! - Chương 57 "Ôm cô ấy trước mặt mọi người"
Đinh Bình kéo Lạc San đến xe của bà, thô bạo đẩy cô vào trong.
Lạc San không phải không thể phản kháng, chỉ là cô chưa bao giờ nghĩ đến việc làm như vậy.
Tô Tân Thần sắp xếp tài xế cho cô. Chú Tiền vẫn đang đợi cô ở gần đó. Có lẽ thấy cảnh này rồi, chú ấy cũng sẽ lái xe về thôi.
Cô thầm nghĩ.
Rất nhanh, xe quay về đến nhà tự.
Đinh Bình chờ người làm đến mở cửa xe. Bà ngẩng cao đầu kiêu ngạo bước xuống xe, sau đó chỉ tay về phía Lạc San.
"Đưa nó vào nhà thờ tự cho tôi! Bắt nó quỳ! Quỳ đến khi nào tôi vừa lòng mới thôi!"
Trước đây, Lạc San đã từng bị Đinh Bình phạt quỳ vô số lần ở đây.
Khi cô không chăm sóc tốt cho Tô Tân Thần làm anh đổ bệnh, hay khi đến nhà tự dọn dẹp không làm bà vừa lòng...
Bất kể lý do gì, Đinh Bình đều có thể tìm cớ để trừng phạt, hành hạ cô.
Lạc San lặng lẽ quỳ trong từ đường, chịu đựng cái lạnh buốt từ dưới đầu gối truyền lên.
Nơi đây u ám, ẩm thấp, Đinh Bình còn cố ý lấy hết đệm lót đi, bắt cô quỳ thẳng xuống nền đá cẩm thạch cứng ngắc.
Mỗi lần về, đầu gối cô lại đau nhức rất lâu.
Trời dần tối, Lạc San cứng đờ quỳ suốt mấy tiếng đồng hồ, vừa mới hơi nhúc nhích, hoạt động cái lưng tê cứng thì cửa từ đường bị mở ra.
"Cô đang làm gì đấy hả?" Thấy Lạc San cử động, Đinh Bình lập tức chất vấn: "Có phải đang làm biếng, thấy tôi đến mới quỳ xuống không?"
Lạc San nhìn Đinh Bình, lắc đầu.
Tiếc là Đinh Bình không hề nhìn cô, bà giơ tay về phía người hầu: "Đưa roi mây cho tôi, tôi phải dạy dỗ con đàn bà dám lăng nhăng bên ngoài này một trận!"
Lạc San run rẩy, lòng dâng lên nỗi tuyệt vọng.
Đinh Bình muốn đánh cô.
Cô về làm dâu năm năm, chỉ bị Đinh Bình đánh một lần duy nhất, bà ra tay rất tàn nhẫn, khiến Lạc San thầm nghĩ không biết có phải bà cố ý muốn đánh chết cô không.
Lần đó, Lạc San phải nghỉ ngơi hơn một tháng mới hồi phục.
Bây giờ lại sắp..
Lạc San hít một hơi thật sâu, chấp nhận số phận mà cúi đầu.
Sai lầm ở chỗ cô là người câm, không thể tự biện minh, cũng không thể sinh con cho nhà họ Tô, thế nên sẽ không bao giờ được nhà họ Tô chấp nhận!
Roi mây được đặt vào tay Đinh Bình, bà giơ cao tay vung lên, tiếng roi vun vút xé gió vang lên.
Lạc San tuyệt vọng chờ đợi cơn đau ập đến, nhưng cơn đau không xuất hiện. Thay vào đó, Đinh Bình kêu lên một tiếng, rồi tiếng roi mây rơi xuống nền vang lên.
Lạc San kinh ngạc mở mắt, thấy Tô Tân Thần không biết đã xuất hiện trong từ đường từ lúc nào, tay anh đang nắm chặt cánh tay của Đinh Bình!
"Mẹ đánh cô ấy làm gì?"
Tô Tân Thần lên tiếng chất vấn, giọng nói kìm nén sự tức giận.
"Cô... cô ta ở ngoài lẳng lơ với đàn ông, còn liếc mắt đưa tình ngay trước mặt mẹ! Mẹ đang dạy dỗ nó!" Đinh Bình nói một cách hùng hồn.
Nghe bà ấy nói xong, lòng Lạc San lại trĩu nặng.
Tô Tân Thần chưa bao giờ tin cô, giờ nghe Đinh Bình nói như vậy, sợ rằng anh sẽ ra tay với cô.
Nào ngờ, Tô Tân Thần lại nói: "Chung Anh Duệ đến hỏi cô ấy về công việc, mẹ đừng vu khống Lạc San."
Lạc San ngước lên, ngơ ngác nhìn Tô Tân Thần. Sao anh lại biết?
Cô chưa từng nói với Tô Tân Thần chuyện nhà họ Chung mời cô làm việc, nhưng nếu Tô Tân Thần muốn biết, cũng có thể điều tra được dễ dàng.
Hơn nữa, anh còn biết buổi trưa Chung Anh Duệ tình cờ đi qua và nói vài câu với cô, có lẽ là chú Tiền tài xế đã nói cho anh biết.
Khi Lạc San còn đang ngẩn ngơ, Tô Tân Thần bỗng nhìn cô: "Còn không đứng dậy?"
Lạc San lúc này mới phản ứng lại, vịn đầu gối lảo đảo đứng lên.
Cô đã quỳ đến mức toàn thân cứng đờ và lạnh buốt, vừa đứng dậy đã loạng choạng suýt ngã. Tô Tân Thần sải bước đến, một tay đỡ lấy cô.
"Giả vờ cái gì... Trước đây A Thần không có ở đây thì làm gì có chuyện này!" Bên cạnh, Đinh Bình hừ một tiếng, không hề cảm thấy mình trừng phạt Lạc San là sai.
"Trước đây cũng như vậy?" Tô Tân Thần nhìn Đinh Bình, ánh mắt sắc bén.
Bà bị anh nhìn đến chột dạ, vô thức lùi lại: "Mẹ không dạy dỗ nó, nó không có bố mẹ thì làm sao mà hiểu biết quy tắc được?"
Tô Tân Thần như mang theo khí thế như thể muốn hỏi tội, nên Đinh Bình không dám đối mặt
với anh, bà cười gượng: "Hôm nay con tan làm sớm nhỉ, hay ở lại ăn cơm đi!"
Tô Tân Thần ừm một tiếng, không nói gì thêm, nhưng biểu cảm trên mặt vẫn rất u ám.
Lạc San dựa vào anh đứng một lúc, cuối cùng cũng dần hồi phục.
Cô định buông Tô Tân Thần ra thì bị anh ôm chặt hơn.
"Còn đi được không? Có cần tôi bế không?" Lạc San vội vàng lắc đầu.
Thực ra cô không muốn Tô Tân Thần biết chuyện Đinh Bình phạt cô quỳ trong từ đường, không muốn vì cô mà mẹ con họ có chuyện không vui.
Thế nên bao nhiêu lần trước đây, cô đều nhẫn nhịn, chưa bao giờ nói với Tô Tân Thần.
Lần này Tô Tân Thần lại tình cờ xuất hiện như vậy, Lạc San đã cảm thấy Đinh Bình sẽ không vui rồi, nếu lại để anh bế, những người ở nhà tự sẽ nghĩ thế nào?
Nhưng Tô Tân Thần như không thấy động tác của Lạc San, giây sau liền bế cô lên!
Anh không thèm để ý đến ánh mắt của những người làm đi qua, bế Lạc San vào thẳng phòng khách chính! Tất cả mọi người đều chứng kiến cảnh này!
Lạc San vùi đầu vào ngực Tô Tân Thần, chỉ cảm thấy mặt mình nóng bừng.
Cô chưa bao giờ thân mật với Tô Tân Thần như vậy trong nhà tự, điều này khiến Đinh Bình, người không ưa cô, mặt mày tái mét!
"Được rồi, ngồi xuống ăn cơm đi, có phải con nít con nôi nữa đâu mà bế qua bế lại làm gì?"
Bà lẩm bẩm oán trách.
"Trước đây cô ấy ở bên này bị ốm, con cũng không đến chăm sóc." Tô Tân Thần lại nhắc đến chuyện khác.
Lúc đó anh đang bận mấy dự án quan trọng, gần như ở công ty suốt hơn một tháng.
Sau đó mới biết Lạc San bị ốm, hơn nữa là dưỡng bệnh ở nhà tự.
Nhưng nghe Tô Tân Thần nhắc đến chuyện này, biểu cảm của Đinh Bình lại hơi thay đổi, bà lập tức nhìn về phía Lạc San, ánh mắt mang theo sự đe dọa ngầm.
Vì lần đó không phải là bệnh tật gì cả! Đấy là lần Lạc San mang thai bị Đinh Bình ép phá bỏ!
Tô Tân Thần hoàn toàn không biết!

Nhận xét
Đăng nhận xét