Người vợ câm đắt giá: Người vợ bỏ trốn cùng đứa con! - Chương 60 "Quyết định ly hôn"

"Cô ta làm đổ trà sữa lên hết người tôi!" Đinh Bình lập tức lên tiếng tố cáo.

"Xin lỗi! Con giúp bác lau sạch được không? Xin lỗi!" Ngô Lâm Lâm lập tức cúi gập người trước Đinh Bình, dáng vẻ ngoan ngoãn như một con cừu non.

Đinh Bình mắng cô thêm vài câu cho hả giận, sau đó mới dưới sự an ủi của Mạnh Nhan An mà bực bội để cô đi.

Lạc San đứng một bên nhìn, chỉ cảm thấy mọi thứ trùng hợp đến mức gần như hoàn hảo.

Vừa hay Mạnh Nhan An xuất hiện, vừa hay cô ta lại quen biết người phụ nữ làm đổ trà sữa này.

Một trung tâm thương mại lớn như vậy, vừa hay người phụ nữ này cũng đi ngang qua cửa hàng này, đâm sầm vào người Đinh Bình.

Xem ra thật sự rất giống được sắp đặt.

"Chào bác gái, con là Mạnh Nhan An, không biết bác đã từng nghe về con chưa."

Bên này, Mạnh Nhan An đi đến trước mặt Đinh Bình, dáng vẻ vô cùng lễ phép, đoan trang.

"Bác có nghe nói về con, lúc con còn nhỏ bác còn từng gặp con nữa..."

Đinh Bình nhìn biểu cảm của Manh Nhan An lại có chút do dự.

Cái danh tiểu tam của Mạnh Nhan An trong giới ai cũng biết, Đinh Bình là mẹ của Tô Tân Thần không thể nào không biết.

Bà đương nhiên không coi trọng loại phụ nữ này, muốn để Tô Tân Thần và Lạc San ly hôn rồi cưới một tiểu thư khuê các môn đăng hộ đối.

Nhưng hôm nay lại tình cờ gặp ở đây như vậy, ấn tượng đầu tiên mà Mạnh Nhan An để lại cho bà ta dường như cũng không tệ.

"A, bác còn nhớ con sao? Vui quá đi mất, bác gái, chị dâu, nếu đã tình cờ gặp nhau như vậy, con mời hai người đi ăn cơm nhé! Được không a?"

Mạnh Nhan An nghe nói Đinh Bình còn nhớ mình, vui như trúng xổ số, thân mật ôm lấy cánh tay Đinh Bình.

"Chuyện này... hay là con đến nhà bác ăn cơm đi! Vừa hay con cũng đã giúp bác một việc lớn, nếu không người phụ nữ kia đã cãi nhau không dứt với bác rồi!" Đinh Bình nói rồi còn lườm Lạc San.

Trong mắt bà ta, cho dù Mạnh Nhan An danh tiếng không tốt, gia thế đằng sau cũng không lớn, nhưng vẫn tốt hơn Lạc San gấp vạn lân.

"Bác gái, thật sự có thể đến nhà ăn cơm sao? Tốt quá!" Mạnh Nhan An lại vui đến mức reo lên, dáng vẻ ngây thơ trong sáng như một đứa trẻ.

"Bác gái, con đi thay đồ cùng bác nhé, chúng ta thay bộ đồ ướt này ra trước đã!"

Cô ta tỉnh bơ chen ngang qua Khương Mạt Nhu, khoác tay Đinh Bình đi vào phòng thử đồ của cửa hàng.

Nếu đã như vậy thì cũng không còn chuyện của Lạc San nữa.

Cô nhắn tin cho chú Tiền, bảo ông ấy đến đón mình.

Chú Tiền lái xe qua cần có thời gian, ngược lại bên phía Đinh Bình lại đi rất nhanh.

Lúc Lạc San về đến nhà, Đinh Bình, Khương Mạt Nhu và Mạnh Nhan An đã ở trong phòng khách. Hơn nữa, Tô Tân Thần cũng đã về.

Mạnh Nhan An cứ nắm tay Đinh Bình nói chuyện, dỗ cho bà ta cười tươi không ngớt, Tô Tân Thần ngồi trên chiếc sofa đơn bên cạnh, trông sắc mặt cũng không còn nghiêm nghị như mọi khi.

Ngược lại, họ trông càng giống một gia đình hơn, Lạc San đau buồn nghĩ.

Lẽ ra cô nên nhận ra điều này sớm, Tô Tân Thần thích Mạnh Nhan An, Đinh Bình cũng sẽ thích cô ta, đến lúc đó Mạnh Nhan An sẽ sinh cho Tô Tân Thần một người thừa kế khỏe mạnh.

Họ sẽ là một gia đình hạnh phúc.

"Cơm chín rồi? Qua ăn cơm thôi!"

Quản gia đến báo nhà bếp đã chuẩn bị xong, sau đó Đinh Bình bèn nhiệt tình gọi Mạnh Nhan

An đi ăn, đến cả Khương Mạt Nhu cũng bị bỏ lại phía sau.

Càng không có ai để ý đến Lạc San.

Cô đi vòng qua sofa lên lầu, không ngờ Tô Tân Thần lại gọi cô lại.

"Ăn cơm thôi, không đói sao?"

Lạc San dừng bước, bên kia, Mạnh Nhan An và Đinh Bình cũng theo đó dừng lại, nhìn qua.

"Chị San San cùng ăn cơm đi." Mạnh Nhan An cười nói, cô ta lại càng giống một Tô phu nhân độ lượng.

"Gọi nó làm gì, lớn từng này rồi, chẳng lẽ còn để mình chết đói được à?" Đinh Bình nhíu mày ghét bỏ.

Lạc San tự nhiên không thể nào đến ngồi ăn cùng họ, giống như một người ngoài chen vào nhà người khác.

Cô lắc đầu, nói với Tô Tân Thần: Không có khẩu vị, em hơi mệt, đi ngủ một lát.

Nói xong cô quay người lên lầu.

Tô Tân Thần không đuổi theo nữa, Lạc San đóng cửa phòng ngủ lại, ngăn cách tiếng nói ồn ào của Đinh Bình ở bên ngoài, dựa vào tấm cửa, cô lặng lẽ khóc.

Cho dù Tô lão gia đã dặn dò cô và Tô Tân Thần phải sống cho tốt, chắc ông cũng không lường được sẽ có ngày hôm nay?

Nếu ông nội bây giờ còn sống, ông sẽ làm gì? Khuyên họ kiên trì thêm một chút, hay là để họ ly hôn?

Hít một hơi thật sâu, Lạc San đã đưa ra quyết định.

Từ nhỏ ông nội đã dạy cô, đừng để bản thân ấm ức, và những thứ không thuộc về mình thì đừng cưỡng cầu.

Cô không cần thiết phải luôn ở bên cạnh Tô Tân Thần làm gánh nặng cho anh, năm năm cũng không sưởi ấm được trái tim anh, bây giờ cô cũng không cần thiết phải tiếp tục ở lại trong cuộc hôn nhân này.

Hơn nữa, cô cũng không muốn tiếp tục chịu ấm ức nữa.

Lấy điện thoại ra, Lạc San gửi tin nhắn cho Chung Anh Duệ.

[Bây giờ tôi có thể đến nhậm chức cố vấn bất cứ lúc nào, nhưng có thể nhờ anh một chuyện được không?]

Tin nhắn của Chung Anh Duệ trả lời rất nhanh:

[Tốt quá rồi! Ông nội chắc chắn sẽ rất vui! Cô cứ nói đi, chuyện gì? Chỉ cần làm được tôi đều có thể đồng ý!]

[Tôi có thể ứng trước hai năm lương không? Tức là hai nghìn vạn, bây giờ tôi đang cần gấp một khoản tiền...]

Lạc San không biết nên giải thích thế nào, trong lúc suy nghĩ đã gửi đi tin nhắn gõ được một nửa.

Mặc dù Khương Đình nói có thể cho cô một ngàn vạn, nhưng cô muốn có được khoản tiền này cũng phải vay mượn khắp nơi.

Chung thị có thực lực hơn, nếu Chung Anh Duệ đồng ý, Lạc San vẫn muốn tự giải quyết chuyện này hơn.

Nhưng hai nghìn vạn cũng không phải là một con số nhỏ, đồng ý cho cô ứng trước một năm lương đã là sự ưu ái của Chung lão gia rồi, Lạc San cảm thấy yêu cầu của mình thật sự có hơi quá đáng.

Huống gì lỡ như cô không đảm nhiệm được vị trí này, còn phải trả lại tiền, đến lúc đó cô đưa tiền cho Tô Tân Thần rồi thì sẽ không còn tiền để trả lại nữa.

Cho nên cô lại gõ chữ: [Thật sự không được thì tôi có thể viết giấy nợ, tôi tuyệt đối sẽ không lấy tiền rồi mà không làm việc đàng hoàng...]

Nhưng cô còn chưa gõ xong, tin nhắn từ phía Chung Anh Duệ đã gửi đến.

[Hoàn toàn không có vấn đề gì! Cho tôi số tài khoản, tôi lập tức chuyển tiền cho cô!]


<< Chương trước                                                                                                      Chương sau >>

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[Truyện ngôn tình] Thục Cẩm Nhân Gia - Chương 1 "Thiếu nữ giặt tơ"

[Truyện ngôn tình] Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 15 "Có chịu được không? Không chịu được thì gọi tôi"

[Truyện ngôn tình] Người vợ câm đắt giá: Người vợ bỏ trốn cùng đứa con! - Chương 14 "Tôi sẽ không để anh ta làm tổn thương em"