[Truyện ngôn tình] Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 60 "Xem anh ta có bản lĩnh đưa người đi không"
Cô bị cảnh tượng này làm cho hoảng sợ, cơn say cũng tỉnh đi hơn nửa.
"Anh... anh lại muốn làm gì đây?"
Cô định bò dậy chạy đi, liền bị hai người đàn ông mặc đồ đen lúc nãy dơ tay chặn lại, đẩy ngã xuống đất.
Đường Chiến nhíu mày, dập tắt điếu thuốc, quăng mấy tấm ảnh trước mặt cô.
Trong ảnh là cô và Đường Tiêu.
Có cảnh bị chụp lén trong phòng nghỉ, còn có ảnh hôm đó cô gặp Đường Tiêu trên phố rồi bị Đường Tiêu dẫn về nhà.
"Rõ ràng tôi đã cảnh cáo cô, tránh xa anh trai tôi ra."
Đường Chiến đứng phất dậy, bước vài bước tới gần, ngồi xổm xuống trước mặt cô, dùng tay nâng cằm cô lên và chăm chú ngắm nghía khuôn mặt cô.
"Quả thật xinh đẹp."
"Cô đã có chồng rồi, cứ vướng víu với anh trai tôi mãi làm gì? Chán sống rồi à?"
Cô cười lạnh một cái, "Là anh trai anh đeo bám lấy tôi."
Đường Chiến nghiến răng ken két, gân xanh trên trán nổi lên, "Đồ tiện nhân, cô nói nhảm cái gì thế?"
"Sao nào, anh ta đeo bám tôi, lại còn không được nói à? Tôi nói là sự thật, người đê tiện là anh ta, không phải tôi."
Đường Chiến tức đến nổ tung, một tay túm lấy cổ cô và nhắc lên.
Lực tay của người đàn ông ngày càng siết chặt, đôi mắt đỏ ngầu vì dận giữ, hận không thể bóp chết cô.
Cô bị bóp đến mức không thở nổi, hai tay túm lấy cánh tay của Đường Chiến, liều mạng nhấc chân đá vào đầu gối của anh ta.
Đường Chiến không ngờ cô dám phản kháng, đau đến mức khẽ rên lên một tiếng, buông tay ra đồng thời giáng cho cô một cú đấm đầy giận dữ.
Giản Dao bị đánh đến mức đầu óc ong ong, khóe miệng cũng rách, trong miệng tràn ngập mùi máu tanh.
Cô loạng choạng vài bước, miễn cưỡng dựa vào tường để đứng vững. Nhìn Đường Chiến đang tức giận đến phát điên, cô mặc kệ máu chảy nơi khóe miệng, lạnh lùng bật cười.
"Cô cười cái gì?"
"Cười hai anh em nhà các người bệnh hoạn, mà bệnh còn chẳng nhẹ."
Đường Chiến tức giận, lại siết chặt cổ cô ấn mạnh vào tường.
Lúc này, cửa phòng VIP bị đẩy ra.
Một người phụ nữ bước vào.
Nhận ra người đến là Tiêu Điềm, Giản Dao muốn kêu cứu, nhưng cổ bị Đường Chiến siết chặt, không thể phát ra tiếng.
Cô nghẹt thở đau đớn, cố gắng dùng chân đá Đường Chiến.
Lần này, người đàn ông dễ dàng né tránh, cười lạnh chửi cô là đồ đê tiện đáng chết.
Tiêu Điềm hoảng hốt trước cảnh tượng này, vội vàng chạy đến kéo tay Đường Chiến.
"Anh Chiến, anh đang làm gì vậy?"
Đường Chiến hất mạnh tay cô ra, quát lớn: "Chuyện của tôi, cô đừng xen vào."
"Anh có biết cô ấy là ai không? Cô ấy là người của Phó Thịnh Niên, anh dám gây chuyện với cô ấy, anh điên rồi sao!"
Ngay cả cha cô ấy cũng phải nể mặt Phó Thịnh Niên vài phần, một tên như Đường Chiến lại dám bắt người của Phó Thịnh Niên đến đây, gan to không tưởng nổi.
Lúc trước khi xảy ra xung đột với Hạ Sơ Vân, cô đã từng thấy Phó Thịnh Niên bảo vệ Giản Dao như thế nào rồi.
Bất kể Đường Chiến vì lý do gì mà bắt Giản Dao đến đây, cô cũng không muốn Đường Chiến vì thế mà gặp rắc rối.
"Anh mau thả cô ấy ra đi."
Đường Chiến chẳng thèm nghe, gằn giọng chửi: "Cô cút ngay ra cho tôi."
Tiêu Điềm nổi giận đùng đùng, nắm chặt tay đấm vào người anh ta hai cái, "Anh đừng điên nữa, cô ấy không phải người anh có thể động vào đâu, mau thả cô ấy ra đi."
Đường Chiến cười lạnh một tiếng, bất ngờ buông tay. Giản Dao ngã vật xuống đất, tay ôm lấy cổ họng như sắp gãy, thở hổn hển, toàn thân run lẩy bẩy.
Tiêu Điềm vội vàng chạy đến đỡ cô dậy. Cô dựa lưng vào tường, chân mềm nhũn không đứng vững, từ từ trượt xuống ngồi thụp xuống nền.
"Cô sợ Phó Thịnh Niên đến như vậy, thì gọi Phó Thịnh Niên đến đây. Xem anh ta có bản lĩnh đưa người đi không." Đường Chiến nói xong, quay người ngồi phịch xuống ghế sofa.
Anh ta châm một điếu thuốc, nheo nửa con mắt nhìn Giản Dao.
Một người phụ nữ đã kết hôn mà lại dây dưa không rõ với Đường Tiêu, chẳng khác nào tô thêm vết nhơ lên danh tiếng của Đường Tiêu. Một khi chuyện này bị bại lộ, Đường Tiêu sẽ phải hứng chịu bão táp dư luận không ngừng nghỉ.
Dù anh ta biết Đường Tiêu thích người phụ nữ này, anh ta vẫn không thể để chuyện này xảy ra.
Từ nhỏ đến lớn, người thương anh ta nhất chính là Đường Tiêu.
Nếu có kẻ nào dám làm tổn hại đến Đường Tiêu, dù lớn hay nhỏ, anh ta cũng sẵn sàng liều mạng để xử lý. Không giết được thì cũng khiến kẻ đó không còn đường sống.
Anh ta lạnh lùng nhìn Tiêu Điềm, thấy cô đứng bất động, cả người cứng đờ, khóe miệng anh nhếch lên một nụ cười tàn nhẫn, "Sao, cô không dám đi tìm Phó Thịnh Niên, hay là..."
"Nếu tôi gọi anh ta đến, anh có nghĩ đến mình sẽ ra sao không?" Tiêu Điềm tức giận ngắt lời anh ta.
Anh ta nhún vai, vẻ mặt bàng quan, "Tôi cũng muốn xem thử cái tên Phó Thịnh Niên có bản lĩnh ra sao."
Từ lâu anh đã nghe danh Phó Thịnh Niên, nhưng chưa từng gặp mặt.
"Đây là anh nói đấy nhé."
Tiêu Điềm giận dữ kéo cửa phòng VIP bước ra ngoài.
Cô thật sự đi thang máy xuống tầng, đến phòng riêng của Phó Thịnh Niên trong quán bar.
Biết tin Giản Dao bị đưa đến chỗ Đường Chiến, sắc mặt Phó Thịnh Niên lập tức tối sầm lại.
Anh đứng phất dậy đi ra ngoài, Điền Dã vội vàng đuổi theo anh.
Thẩm Dịch không muốn đứng nhìn, gọi điện triệu tập người, một nhóm người ùn ùn kéo lên.
Vừa nhìn thấy Phó Thịnh Niên, Đường Chiến ngơ ngác một lúc.
Không phải vì bị sợ hãi đám người phía sau Phó Thịnh Niên, mà là khi nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu như máu của Phó Thịnh Niên, tràn đầy sát khí, anh ta lập tức nhận ra Phó Thịnh Niên và anh ta là cùng một loại người.
Hơn nữa khí chất của anh ta còn mạnh mẽ hơn cả tưởng tượng.
Bầu không khí trong phòng VIP trở nên căng thẳng ngột ngạt đến mức nghẹt thở.
Phó Thịnh Niên đứng sừng sững giữa phòng, nhìn thấy Giản Dao ngồi bệt dưới đất, mặt mày tái nhợt, khóe miệng rớm máu, trên mặt còn có in hằn dấu tay. Anh bước nhanh đến trước mặt Đường Chiến, không nói một lời, thẳng tay tung một cú đấm.
Đường Chiến định né, nhưng Phó Thịnh Niên đã nhanh tay túm lấy cổ áo anh ta, nắm đấm đập mạnh vào mặt anh ta, liên tiếp không ngừng.
Tiêu Điềm nhìn cảnh này mà đau lòng, "Tổng giám đốc Phó, đừng đánh nữa."
Phó Thịnh Niên như không nghe thấy lời cô, sau vài cú đấm, Đường Chiến mặt mày đầy máu, nằm bẹp trên ghế sofa.
Đường Chiến không phải không muốn phản kháng, nhưng Phó Thịnh Niên ra đòn nhanh như chớp, sức lực rất mạnh. Tay túm chặt cổ áo khiến anh ta không thể đứng dậy được.
Đứng còn không đứng nổi, nói gì đến trả đòn?
Phó Thịnh Niên lấy khăn giấy lau vệt máu trên tay, quay người đi đến trước mặt Giản Dao, cúi xuống bế cô dậy.
Giản Dao cảm thấy trời đất quay cuồng, đầu óc choáng váng, dựa vào vai Phó Thịnh Niên trong trạng thái mơ hồ.
Thấy Phó Thịnh Niên định đưa người đi, Đường Chiến cũng bị đánh đến mặt mũi bầm dập. Người của Đường Chiến không nhịn được, định tiến lên ngăn cản. Kết quả bị Điền Dã và Thẩm Dịch chặn lại.
Điền Dã không ngờ Phó Thịnh Niên lại tự mình ra tay. Bình thường những chuyện như thế này đều là anh ta xử lý.
Một mình anh ta hạ gục cả đám người trong phòng cũng không thành vấn đề.
Thấy tình hình này, đám người mặc đồ đen cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Đường Chiến trừng mắt nhìn chằm chằm Phó Thịnh Niên, cơ mặt giật giật. Người kia lạnh lùng bước ra cửa phòng VIP, trên mặt không hề có chút e ngại trước anh ta. Anh ta bất chợt bật cười.
"Hôm nay anh bảo vệ được cô ta, sau này thì sao? Anh không thể lúc nào cũng kè kè bên cạnh cô ta được."
Nghe thấy câu này, bước chân Phó Thịnh Niên khựng lại.
Anh dừng lại, gương mặt âm trầm quay người đi về phía Đường Chiến.
Mọi người đổ dồn ánh mắt nhìn anh. Khí thế đáng sợ của anh làm cho không ai dám thở mạnh.

Nhận xét
Đăng nhận xét