[Truyện ngôn tình] Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 61 "Anh đã yêu em rồi phải không"

Chỉ có Đường Chiến là điên cuồng nhe răng cười, anh đứng phắt dậy, xắn tay áo định xông vào đánh nhau. Nhưng Phó Thịnh Niên đã nhanh tay cầm chiếc gạt tàn trên bàn ném thẳng vào đầu anh.

Phó Thịnh Niên ra tay quá nhanh, lại dùng tay trái, dù vai còn vác người nhưng chẳng hề bị yếu thế.

Dù Đường Chiến có ý định né tránh cũng không kip.

Đầu bị đập mạnh một cái, chỉ một cú đánh đó đã khiến mắt anh tối sầm lại, ngã xuống ghế sofa và mất đi ý thức.

Tiêu Điềm hoảng hốt trước cảnh máu me đầy mặt anh, một tay bịt miệng, tay kia lấy điện thoại gọi cấp cứu.

Cả phòng VIP rơi vào hỗn loạn.

Phó Thịnh Niên lặng lẽ bước ra, vác Giản Dao về phía thang máy.

Thẩm Dịch và Điền Dã đuổi theo, giải tán đám đông rồi đuổi cùng anh vào thang máy.

Giản Dao mơ mơ hồ hồ, dùng một tay nắm chặt góc áo của Phó Thịnh Niên.

Cô bị anh dọa cho hồn xiêu phách lạc - dù biết anh từ thời sinh viên đã tập quyền anh, thường xuyên đến phòng tập, nhưng không ngờ anh ra tay nhanh, chuẩn và dữ dội đến thế.

"Đi lấy túi xách của cô ấy" Phó Thịnh Niên ra lệnh.

Điền Dã vâng dạ, khi thang máy mở cửa liền chạy vội về phòng VIP lấy túi của Giản Dao.

Cố Tương đang đợi trong phòng, mặt tái mét vì lo lắng.

Nhìn thấy Điền Dã quay lại, cô vội vàng truy hỏi: "Giản Dao đâu rồi?"

"Tổng giám đốc Phó đưa cô ấy ra ngoài rồi."

Cố Tương không còn tâm trạng vui chơi nữa, nghe nói Giản Dao bị bắt đi, cô không ngừng lo lắng, cô lập tức cầm túi xách, vội vàng đi theo Điền Dã ra ngoài.

Đến cửa, phát hiện Giản Dao bị Phó Thịnh Niên vác trên vai, hình như đã ngất đi, cô chạy tới trước, nhưng bị Thẩm Dịch kéo lại và bế cô trên hai tay.

"Anh làm gì thế?" Cô túm cổ áo Thẩm Dịch hét lên.

Thẩm Dịch ôm cô đi vào trong câu lạc bộ, "Cô đừng lo, Phó Thịnh Niên có thể chăm sóc tốt cho cô ấy."

Nhân viên đỗ xe đã nhanh chóng lái chiếc xe RollsRoyce chạy tới.

Phó Thịnh Niên đặt Giản Dao vào trong xe, nhận lấy túi xách từ Điền Dã, và trực tiếp ngồi lên xe.

Mắt Giản Dao cay xè, từ khi bị Phó Thịnh Niên đưa ra khỏi phòng VIP đã thấy đầu óc quay cuồng.

Cô nghiêng đầu nhìn người đang lái xe, bụng dạ cồn cào, chẳng mấy chốc đã nôn thốc nôn tháo trong xe.

Phó Thịnh Niên dừng xe bên đường, không nói một lời, yên lặng dọn dẹp bãi nôn trên xe.

Khi về đến biệt thự họ Phó đã là 1 giờ sáng.

Anh bế Giản Dao từ xe ra, đá cửa bước vào.

Mấy người giúp việc nghe tiếng động chạy ra, thấy Phó Thịnh Niên mặt đen như mực, ôm Giản Dao tái nhợt với vết máu khóe miệng, họ không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng chẳng ai dám hỏi chuyện gì.

Họ chưa từng thấy Phó Thịnh Niên giận dữ đến thế - như Diêm Vương đến đòi mạng, toàn thân bốc lên khí thế nguy hiểm khiến người khác không dám tới gần.

Giản Dao úp mặt vào cổ Phó Thịnh Niên tránh ánh mắt tò mò, một tay đặt lên vai anh. Nhớ lại vẻ hung dữ khi anh cứu mình, khóe môi cô cong lên, lòng dâng lên niềm ấm áp.

Phó Thịnh Niên bế cô về phòng, đặt lên giường, quay người vào phòng tắm làm nóng khăn lông, ngồi xuống cạnh giường lau mặt cho cô.

Thấy khóe miệng cô bị sưng, anh nhíu mày, lau sạch vết máu xung quanh, nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên môi cô.

"Đau không?"

Cô lắc đầu, ánh mắt vẫn ánh lên nụ cười nhẹ.

"Em còn cười được?"

"Anh có vẻ rất lo lắng cho em. Anh đã yêu em rồi phải không?"

Phó Thịnh Niên im lặng, dùng khăn lông lau tay cho cô.

Toàn thân cô bây giờ đầy mùi rượu, khi nãy còn nôn mửa, nên khi nằm trên giường của Phó Thịnh Niên, cô sợ anh chê bai, cô ngồi dậy định đi tắm, nhưng Phó Thịnh Niên lại đè cô xuống.

"Làm gì thế?"

"Em muốn tắm."

"Để tôi tắm giúp cô."

Mặt cô đỏ bừng, nhìn Phó Thịnh Niên đặt khăn xuống rồi ôm vai đỡ cô dậy. Cô vòng tay qua cổ anh, úp mặt vào vai anh.

"Anh bế em đi tắm."

Nét mặt Phó Thịnh Niên dịu lại, khẽ cười: "Em đang làm nũng anh đấy à?"

"Không được sao?"

"Được chứ."

Anh mỉm cười bế cô vào phòng tắm.

Phó Thịnh Niên đặt cô bên cạnh bồn tắm, giúp cô xả nước.

Cô loạng choạng vài lần suýt ngã xuống đất, được Phó Thịnh Niên đưa tay ra ôm vào lòng.

Tựa đầu vào ngực anh nghe tiếng nước chảy, mí mắt cô dần trĩu nặng.

Sau khi tắm xong, Phó Thịnh Niên quấn khăn cho Giản Dao thì phát hiện cô đã ngủ thiếp đi. Anh bế cô lên giường, nằm xuống bên cạnh.

Nhìn gương mặt đang say giấc, anh kéo cô vào lòng, chẳng ngại hơi thở cô còn phảng phất mùi rượu, ôm thật chặt.

Cùng lúc đó, Đường Chiến được chuyển vào phòng bệnh, trên đầu phải khâu tới bốn mũi.

Tiêu Điềm ngồi bên giường gọi mãi mới liên lạc được với Đường Tiêu.

Khi Đường Tiêu đến nơi đã là nửa đêm.

Thấy Đường Chiến mặt mũi sưng tấy, bầm tím đang nằm trên giường bệnh, Đường Tiêu trợn tròn mắt, toàn thân run lên.

"Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Tiêu Điềm kể lại quá trình vụ việc cho anh nghe, anh tức giận nắm chặt bàn tay, và đấm mạnh vào tường.

"Thằng khốn Phó Thịnh Niên!"

"Không hoàn toàn là lỗi của Phó Thịnh Niên, là Đường Chiến đã bắt Giản Dao trước, nên mới khiến Phó Thịnh Niên nổi giận"

Nói xong, Đường Tiêu đang tức giận đã trừng mắt nhìn cô, "Cô còn nói đỡ lời cho Phó Thịnh Niên ư?"

"Tôi không nói đỡ lời cho ai cả, tôi chỉ nói sự thật, hơn nữa tất cả những chuyện này đều bởi vì anh." Cô chỉ tay vào cánh cửa phòng bệnh, "Anh đi đi, ở đây không cần anh."

Đường Tiêu vừa mới xong việc, đang dự định nghỉ ngơi một thời gian, bây giờ Đường Chiến bị thương như thế, anh nhất định phải ở lại bên cạnh.

Anh ngồi xuống cạnh giường, không muốn đi nữa.

Tiêu Điềm hết cách với anh, "Anh không đi đúng không? Vậy tôi đi."

Cô tức giận đóng sầm cửa lại và đi ra ngoài.

Tiếng đóng cửa quá lớn đã khiến Đường Chiến tỉnh dậy.

Thấy Đường Tiêu ngồi cạnh giường nhìn anh với ánh mắt đầy lo âu, anh nhếch môi cười, vẻ mặt trông thật ngạo mạn.

"Chỉ là vết thương nhỏ, đừng có ủ rũ mặt mày như thế."

"Thằng khốn, em cũng có ngày bị đánh à?"

Đường Chiến "chép miệng": "Lần này đối thủ hơi mạnh."

"Phó Thịnh Niên không phải dạng vừa, đừng có trêu vào."

"Còn anh thì sao?"

Biết rõ Phó Thịnh Niên không dễ đối phó, mà còn đi gây sự, thậm chí còn để mắt tới cô gái của người ta nữa.

Đường Chiến nhân cơ hội khuyên nhủ: "Đàn bà đầy ngoài kia, nhất định phải là Giản Dao sao?"

"Tên khốn Phó Thịnh Niên không xứng với cô ây!"

Mặt Đường Chiến tối sầm, không biết nói gì hơn. "Em bị đánh thế này, phải báo cảnh sát hôi."

Đường Tiêu lấy điện thoại định gọi, nhưng bị Đường Chiến giật lại: "Thôi đi."

"Sao có thể bỏ qua được?"

"Là em đã bắt người của Phó Thịnh Niên trước, lại còn đánh người ta. Ra cảnh sát tạo không có lý lẽ gì."

Đường Tiêu cảm thấy đau nhói trong lòng, "Em đánh Giản Dao rồi ư?"

"Sao hả, anh đau lòng à?"

Đường Tiêu nhíu mày, mặt tối sầm lại, "Sau này em đừng đụng đến cô ấy nữa, nếu không anh thật sự nổi giận đấy."

"Chẳng qua chỉ là một người phụ nữ"

Đường Chiến tức giận, đứng dậy nắm lấy cổ áo anh ấy, "Một con tiện nhân không biết đã bị ngủ qua bao nhiêu lần rồi, cô ấy tốt đến vậy ư?"

"Anh không cho phép em nói cô ấy như thế, Phó Thịnh Niên chưa từng làm tình với cô ấy."

"Làm hay chưa sao anh biết được?"

"Anh nghe nói, Phó Thịnh Niên rất ghét cô ấy..."

Đường Chiến trông như đã nghe thấy một câu chuyện hài hước nhất thế giới, buông cổ áo anh ra và nằm lại lên giường, anh giận đến đau cả ngực.

Dáng vẻ khi Phó Thịnh Niên lo lắng cho Giản Dao, trông giống như chưa từng làm tình với cô ấy hay sao?

Lời này đổi lại là ai cũng sẽ không tin, nhưng chỉ có Đường Tiêu, tên ngốc này là tin.


<< Chương trước                                                                                                      Chương sau >>

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[Truyện ngôn tình] Thục Cẩm Nhân Gia - Chương 1 "Thiếu nữ giặt tơ"

[Truyện ngôn tình] Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 15 "Có chịu được không? Không chịu được thì gọi tôi"

[Truyện ngôn tình] Người vợ câm đắt giá: Người vợ bỏ trốn cùng đứa con! - Chương 14 "Tôi sẽ không để anh ta làm tổn thương em"