[Truyện ngôn tình] Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 62 "Sắp xếp vệ sĩ cho cô ấy"
Nửa đêm mưa phùn lất phất, rả rích đến sáng mới tạnh.
Giản Dao tỉnh dậy lúc trời vẫn còn âm u.
Cô liếc sang bên cạnh không thấy Phó Thịnh Niên đâu, túi xách và điện thoại của cô cũng biến đâu mất.
Cô chống tay ngồi dậy, người còn mỏi nhừ, phát hiện mình chỉ quấn mối chiếc khăn tắm, chợt nhớ lại là Phó Thịnh Niên đã tắm cho cô vào tối qua.
Cô nở nụ cười, quấn chặt khăn rồi vào phòng tắm để vệ sinh cá nhân.
Môi sưng tấy, chắc phải nhờ lớp trang điểm che vết sưng lại khi quay phim.
Sau khi rửa mặt chải chuốt xong, cô thay quần áo, xoa cái bụng có chút khó chịu của mình rồi đi xuống lầu. Lúc đang đi trên cầu thang, cô thấy Phó Thịnh Niên đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, tay cầm kịch bản của cô đọc, túi xách của cô đặt ngay bên cạnh anh.
Cô bước nhanh về phía Phó Thịnh Niên.
Phó Thịnh Niên chăm chú đọc kịch bản đến mức không nhận ra cô đã tới gần.
Không biết anh đã đọc từ lúc nào, Giản Dao liếc
nội dung anh đang xem thì không ngờ anh đã xem đến đoạn gần kết.
"Anh thấy bộ phim này thế nào?"
Phó Thịnh Niên ngẩng đầu lên, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khinh bỉ.
"Cảnh hôn quá nhiều, bộ phim hai mươi tập mà một nửa là cảnh thân mật, không hay."
Giản Dao: "..."
Đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Phó Thị, sáng sớm đã ngồi đây kiên nhẫn đọc kịch bản phim tình cảm học đường, điều này khiến Giản Dao ngạc nhiên đến ngoác cả mồm, nhưng câu trả lời này của anh còn khiến cô sốc hơn.
Thật ra cô có bàn với Chu Hồng về vấn đề cảnh thân mật quá nhiều rồi. Hiện giờ biên kịch vẫn đang chỉnh sửa lại kịch bản, khoảng vài ngày nữa sẽ sửa xong.
Hiện cô vẫn đang quay cảnh mười tập đầu nên chưa có nhiều cảnh thân mật lắm.
Bản Phó Thịnh Niên đọc là bản gốc nên nhiều cảnh hôn cũng là bình thường, vì nguyên tác vốn là như thế.
Cô đã cố gắng nhờ Chu Hồng thương lượng với đội ngũ làm phim, xóa hết cảnh hôn là không thể nào rồi, nhưng có thể suy nghĩ đến chuyện quay góc máy giả lập.
Nhìn vầng trán nhíu chặt của Phó Thịnh Niên, cô bỗng thấy buồn cười.
"Người đóng phim là em, anh kích động cái gì thế?"
Phó Thịnh Niên khẽ nhướng mày, liếc cô một cách lạnh nhạt, vẻ mặt không vui.
Anh ném kịch bản lên bàn trà rồi đứng dậy đi về phía phòng ăn, vừa đi vừa quẳng lại cho cô một câu: "Kịch bản này phải sửa."
Cô mỉm cười đầy ẩn ý, cảm giác như anh ấy đang ghen với kịch bản.
Không, đúng hơn là anh ấy không muốn cô đóng cảnh thân mật.
Nhớ lại đêm qua Phó Thịnh Niên lo lắng cho cô đến thế, nhớ lại cảnh anh ấy bế cô đi tắm, tâm trạng cô bỗng vui lên hẳn.
Cô cảm nhận được, Phó Thịnh Niên đã bắt đầu quan tâm và thấy thích cô.
"Thiếu phu nhân, bữa sáng đã chuẩn bị xong." Một người giúp việc chạy đến gọi cô.
Cô gật đầu, nhìn chiếc túi xách trên ghế sofa, do dự hai giây rồi vẫn quyết định vào phòng ăn sáng cùng Phó Thịnh Niên trước.
Trong phòng ăn không thấy Lão phu nhân đâu, chỉ có hai suất ăn cho cô và Phó Thịnh Niên.
"Bà nội đâu rồi?"
Quản gia Quyền bưng một phần đồ ăn sáng từ bếp ra, cung kính nói: "Lão phu nhân hơi mệt, tôi đang chuẩn bị mang đồ ăn sáng lên cho bà ấy."
"Bà ấy không sao chứ?"
"Bệnh cũ thôi, không nghiêm trọng, Bác sĩ La sẽ đến lúc mười giờ, thiếu phu nhân không cần lo".
Giản Dao thở phào nhẹ nhõm, cầm thìa ăn cháo một cách từ tốn.
Bình thường Phó Thịnh Niên ngồi đối diện cô, hôm nay anh lại ngồi ngay bên cạnh.
Vẻ mặt anh vẫn đăm chiêu, dường như vẫn đang không vui vì chuyện kịch bản.
"Kịch bản đang sửa rồi." Cô nói.
Phó Thịnh Niên liếc nhìn cô, không nói gì.
Ăn xong, Phó Thịnh Niên đi phía sau lưng Giản Dao, hai người cùng đi ra ngoài cửa, anh định đưa cô đi làm nhưng xe đưa đón của đoàn làm phim đã đậu sẵn trong sân.
Trước cửa chỉ đỗ được một chiếc xe, anh không thấy Lão Lý đâu, cũng chẳng thấy xe anh đâu, chỉ thấy trợ lý của Giản Dao đang kiên nhẫn đợi bên xe.
Anh đứng trên bậc thềm, nhìn Giản Dao chạy đến chào trợ lý, cô nở nụ cười, bèn lộ ra hai chiếc răng nanh trắng nhỏ, trông khá đáng yêu.
Khóe miệng anh nhếch lên trong vô thức: "Tối nay hãy ăn tối chung."
Giản Dao quay đầu lại cười với anh: "Biết rồi."
Cô vẫy tay chào anh rồi vui vẻ bước lên xe.
Xe đoàn phim vừa rời đi, Lão Lý mới từ từ lái chiếc Rolls-Royce tới.
Tốc độ rùa bò à?!
Anh sa sầm mặt mày, nhìn về phía Lão Lý.
RollsRoyce dừng lại, Lão Lý vội bước xuống xe, phát hiện anh đã đợi sẵn, ông bèn vội vàng chạy đến mở cửa sau cho anh.
Không như mọi khi lập tức lên xe, lần này anh liếc Lão Lý một cách lạnh lùng.
Lão Lý ngẩng đầu, cảm nhận ánh mắt anh... rất chi là bực bội.
Không hiểu mình làm sai điều gì, ông hoang mang trong lòng.
Hai người cứ thế giằng co hết một lúc, Lão Lý chợt hiểu ra.
Phó Thịnh Niên chắc là đang trách ông chậm chạp quá.
Hôm nay ông hơi đau bụng nên không kịp lái xe ra sớm, nhưng xét theo giờ giấc thường ngày của Phó Thịnh Niên thì vẫn còn vài phút nữa mới đến giờ ra ngoài mà.
Nói một cách nghiêm túc thì ông không đến trễ, là Phó Thịnh Niên ra sớm hơn.
Nhưng suy cho cùng thì không nên để ông chủ đợi mình.
Ông cúi đầu, khom người xin lỗi Phó Thịnh Niên: "Tổng giám đốc Phó, tôi rất xin lỗi! Lần sau tôi nhất định sẽ lái xe đến sớm hơn."
Phó Thinh Niên bước lên xe.
Lão Lý thở phào nhẹ nhõm, âm thầm lau mồ hôi lạnh.
Không lâu sau đó, chiếc Rolls-Royce dừng ngay dưới tòa nhà của Tập đoàn Phó Thị.
Phó Thịnh Niên vừa bước xuống xe, hai nhân viên bảo vệ đứng trước cửa đã chạy ngay ra đón, họ hộ tống anh đi vào sảnh lớn, mãi cho đến khi anh bước vào thang máy mới thôi.
Đến văn phòng, Phó Thịnh Niên gọi Điền Dã vào ngay.
"Đến phòng bảo vệ, chọn hai người giỏi nhất ra rồi sắp xếp đi bên cạnh Giản Dao."
Điền Dã nhận lệnh, lập tức bỏ công việc đang làm để đi đến phòng bảo vệ trước.
Sau một tiếng lựa chọn, anh lựa được hai thanh niên cường tráng rồi mang đến gặp Phó Thịnh Niên.
Phó Thịnh Niên nhìn qua hai người này rồi phẩy tay nói: "Đưa sang bên kia đi."
Điền Dã hơi ngỡ ngàng: "Bây giờ đưa đến chỗ phu nhân đang quay phim luôn ạ?"
"Có vấn đề gì à?"
"Không có, tôi đi ngay."
Điền Dã cúi chào rồi dắt hai người kia đi ra ngoài, sau đó anh lái xe đưa họ đến học viện nghệ thuật.
Giản Dao đang quay phim thì chợt liếc thấy Điền Dã và hai người thanh niên đang đứng giữa đám đông. Ba người họ cao lớn, đã vậy còn bận áo đen, mặt lạnh như tiền, đứng ở đó trông chẳng khác nào phản diện trong phim hành động, đứng giữa đám nữ sinh nhìn rất nổi bật.
Kết thúc cảnh quay, cô xoay người về phía đạo diễn ra hiệu xin tạm nghỉ, đạo diễn lập tức kêu mọi người giải lao năm phút.
Các thành viên đoàn phim tản ra mỗi người một việc, người thì uống nước, người lại ăn vội, có người lại bắt đầu tán gẫu.
Giản Dao đi đến chỗ Điền Dã, cô vừa dừng chân trước mặt Điền Dã, anh đã nói với hai người bên cạnh rằng: "Chào hỏi đi."
Hai người đồng loạt cúi người chào Giản Dao, giọng vang như đang hô khẩu hiệu: "Chào Phó phu nhân!"
Giản Dao: "..."
Điền Dã cũng chẳng kém phần máy móc: "Tự giới thiệu đi."
Hai người lại bắt đầu giới thiệu bản thân.
"Tôi tên Tả Nhất"
"Tôi tên Kiều Thắng Nam."
Giản Dao: "..."
Vẫn như đang hô khẩu hiệu.
"Đây là vệ sĩ tổng giám đốc Phó sắp xếp cho cô, sau này họ sẽ phụ trách đảm bảo sự an toàn của phu nhân." Điền Dã giải thích.
Giản Dao hiểu ra, "ồ" một tiếng, gật đầu với Tả Nhất và Kiều Thắng Nam: "Sau này làm phiền hai anh rồi."
Hai người lập tức cúi người thêm lần nữa, đồng thanh hô khẩu hiệu: "Đó là trách nhiệm của chúng tôi!"
Giản Dao cười gượng, chợt nhận ra xung quanh đã tụ tập khá đông người, thậm chí có kẻ đang giơ điện thoại chụp ảnh, cô vội vã ra lệnh: "Mấy anh nói khẽ thôi."
Hai người định cúi chào lần nữa, cô vội ngăn lại: "Đừng cúi nữa, có gì thì cứ nói thẳng đi."
Thế là hai người nhìn nhau, đứng thẳng, hạ giọng xuống nói đồng thanh: "Vâng".

Nhận xét
Đăng nhận xét