[Truyện ngôn tình] Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 133 "Bệnh tình tái phát"

Phó Thịnh Niên hoàn toàn không có ý định dừng lại, bá đạo chiếm lấy đôi môi của cô, nụ hôn ngày càng sâu.

Cô vươn tay đẩy anh, thân hình người đàn ông vững như núi Thái Sơn, suýt nữa thì đè cả lên bụng cô.

"Đừng mà..."

Cô gắng sức ngồi dậy, dùng lực đẩy vai anh ra, cố giữ một khoảng cách an toàn giữa hai người. "Hôm nay em thật sự rất mệt."

Cô kéo chăn lên, chui cả người vào trong, nhưng chỉ trong chốc lát, Phó Thịnh Niên đã mạnh tay kéo chăn xuống.

"Trước khi ngủ, em không nghĩ mình nên tắm rửa sạch sẽ một chút sao?"

Anh thậm chí còn ngửi thấy một mùi nước hoa nhẹ thoang thoảng trên người cô.

Đó là mùi nước hoa mà Đường Chiến dùng hôm nay.

Anh cưỡng ép kéo cô dậy khỏi giường.

"Được rồi, em đi tắm đây, nhưng hôm nay em thật sự mệt lắm, anh đừng làm khó em nữa."

Giản Dao đứng dậy, không cam lòng bước vào phòng tắm, mở nước đầy bồn rồi ngâm mình trong làn nước ấm. Không lâu sau, Phó Thịnh Niên cũng đi vào, anh ngồi ở mép bồn tắm, kiên nhẫn dùng khăn lau lưng cho cô.

"Gần đây em có phải lạnh nhạt với anh quá rồi không?"

Cô bật cười: "Có sao?"

"Em không cho anh chạm vào đã một tuần rồi đấy."

Giản Dao sắc mặt trầm xuống, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, mệt mỏi xoa thái dương, lạnh nhạt nói: "Em đang mang thai, tổng giám đốc Phó nhẫn nhịn chút đi."

"Lại gọi anh là tổng giám đốc Phó!"

Giữa vợ chồng vốn không nên khách sáo như vậy, mỗi lần cô gọi anh là "Tổng giám đốc Phó", anh lại cảm thấy xa cách.

Anh biết cô cố tình. Kể từ sau khi anh nói muốn tự mình cảm ơn Giản Thi, cô liền tỏ ra thờ ơ, lạnh nhạt với anh.

"Nếu như em vì chuyện của Giản Thi.."

"Lấy giúp em cái khăn tắm." Giản Dao cắt ngang lời anh, chống hai tay lên thành bồn đứng dậy.

Bây giờ, chỉ cần nghe thấy hai chữ "Giản Thi" là cô đã thấy bực bội.

Phó Thịnh Niên kéo lấy một chiếc khăn tắm, định quấn cho cô thì cô giật lấy, quấn đại lên người rồi lững thững bước ra khỏi bồn, đến trước bồn rửa mặt đánh răng tẩy trang. Sau đó cô vào phòng thay đồ thay quần áo ngủ, hoàn toàn không để ý đến Phó Thịnh Niên.

Người đàn ông dựa vào khung cửa phòng thay đồ, ánh mắt u ám nhìn cô. Cô thay xong quần áo thì đi thẳng ra ngoài, trèo lên giường, trùm chăn ngủ say sưa.

Cô quấn chăn kín người, không để lại chút kẽ hở

nào cho Phó Thịnh Niên động vào, thậm chí không chừa cho anh một góc chăn.

Phó Thịnh Niên đành gọi người giúp việc mang thêm chăn đến, chăn ai người nấy ngủ.

Nửa đầu buổi đêm, lòng Giản Dao bứt rứt không yên, mãi không ngủ được, phải đến nửa đêm sau mới chợp mắt được một chút.

Sáng hôm sau, cô bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Là điện thoại của Phó Thịnh Niên, đã kêu đến lần thứ hai.

Cô thò đầu ra khỏi chăn, thấy Phó Thịnh Niên cầm điện thoại lên, màn hình hiện tên người gọi là Giản Thi.

Cứ tưởng Phó Thịnh Niên sẽ không nghe, nhưng không ngờ, anh lại đứng dậy đi vào nhà vệ sinh nghe cuộc gọi của Giản Thi.

Cô vểnh tai lắng nghe, mơ hồ nghe thấy hai từ "bệnh viện".

Vài phút sau, Phó Thịnh Niên bước ra từ nhà tắm, thấy cô đã tỉnh, thoáng sững người.

"Ai đang ở bệnh viện?"

Cô ngồi dậy, tựa lưng vào đầu giường, lạnh lùng hỏi Phó Thịnh Niên.

Anh im lặng một lúc rồi chỉ nói: "Không có ai", sau đó lại đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Sau bữa sáng, Phó Thịnh Niên như thường lệ ra khỏi nhà. Chẳng bao lâu sau khi xe anh rời khỏi biệt thự, cô cũng bảo tài xế chuẩn bị xe, âm thầm bám theo sau xe Phó Thịnh Niên.

Vì giữ khoảng cách nhất định, lại có xe khác chen vào giữa, Phó Thịnh Niên hoàn toàn không phát hiện mình bị theo dõi.

Anh không đến Tập đoàn Phó Thị, mà lái xe thẳng đến bệnh viện.

Giản Thi gọi điện báo rằng cô lại bị chảy máu cam, còn sốt cao suốt đêm không hạ, nửa đêm được Giản Minh Sơ và Mạnh Mỹ Trúc đưa vào viện.

Hôm nay cô cần làm một số kiểm tra để xác nhận xem có phải bệnh tái phát hay không.

Cô rất sợ, vừa nói vừa khóc trong điện thoại. Sau đó điện thoại được Giản Minh Sơ nghe, ông hy vọng anh có thể đến bệnh viện một chuyến.

Nếu bệnh của Giản Thi tái phát, thì phải tính đến chuyện ghép tủy.

Giản Dao theo đến bệnh viện nhưng không xuống xe, cô bảo Tả Nhất đi theo Phó Thịnh Niên để tìm hiểu tình hình.

Cô ngồi đợi trong xe, chờ hơn một tiếng đồng hô.

Nhưng cô ấy chờ lâu như vậy cũng không uổng công, Tả Nhất đem tới cho cô một tin tức khiến cô vô cùng kinh ngạc.

Người nhập viện là Giản Thi, và đúng là Phó Thịnh Niên đến bệnh viện để thăm cô ta. Giản Thi đã làm các xét nghiệm chi tiết, kết quả chẩn đoán là bệnh ung thư bạch cầu.

Bệnh của cô ấy, đã tái phát.

Từ lần ghép tủy trước đến giờ chưa đầy một năm, vậy mà lại tái phát sao?

Giản Dao cau mày, liên tục xác nhận với Tả Nhất xem có nhầm lẫn gì không. Cuối cùng xác nhận không sai, bệnh của Giản Thi đúng là đã tái phát.

Cô ngồi ngẩn người trong xe hồi lâu, cứ tưởng rằng khi nghe tin này, cô sẽ vui mừng, nhưng thực tế là cô không cười nổi.

Cô cũng hiểu rõ tình trạng của Giản Thi, bệnh tái phát lần nữa chẳng khác nào tuyên án tử hình.

Trừ phi Giản Thi có ý chí sống mạnh mẽ, bằng không với thể trạng hiện tại của cô ta, e là không thể trụ nổi đến lần ghép tủy tiếp theo.

"Phu nhân, có về nhà không ạ?"

Cô gật đầu, bảo tài xế đưa mình về trước.

Hôm đó, Phó Thịnh Niên về rất muộn, lại còn say khướt, đi đứng loạng choạng.

Cô không chọc vào anh, tắm rửa xong liền lên giường ngủ. Nhưng người đàn ông kia không chịu bỏ qua, như con sói đói nhào lên người cô. Cô chống cự, anh liền giữ chặt tay cô, đôi mắt đỏ ngầu, cả người nồng nặc mùi rượu, đè chặt cô không buông.

Nụ hôn của anh mạnh mẽ, áp đảo, thậm chí có phần điên cuồng, không cho cô chút cơ hội thở, đến mức cô gần như ngất đi vì bị anh hôn.

Sáng hôm sau.

Khi tỉnh dậy, cơ thể cô đầy vết hôn, cả người đau nhức như bị đập vỡ rồi ghép lại. Đau đến mức không xuống giường nổi.

Phó Thịnh Niên đã biến mất từ sớm, cô gọi cho anh nhưng không ai nghe máy, cô dứt khoát không gọi nữa.

Anh muốn làm gì thì làm.

Chắc là anh đến bệnh viện, ở cạnh Giản Thi.

Nghĩ đến đây, hai hàng nước mắt cô lặng lẽ trào ra từ khóe mắt, thấm ướt cả gối.

Cô nằm lì trên giường cả ngày, đến chiều tối mới gượng dậy, vào phòng tắm tắm rửa.

Đêm qua bị Phó Thịnh Niên khiến cô kiệt sức, cô cảm thấy đau âm ỉ ở bụng, cơm cũng chưa ăn đã bảo tài xế chuẩn bị xe đưa đến bệnh viện.

Ban đầu định đến khoa phụ sản để kiểm tra, nhưng cô vừa vào bệnh viện liền bắt gặp Phó Thịnh Niên đang chờ thang máy.

Anh mặc vest chỉnh tề, trông như vừa từ công ty đến, trên tay còn xách một hộp dâu tây.

Cô nhớ Giản Thi thích ăn dâu tây nhất.

Thật nực cười!

Cô không để ý đến anh, cố chịu đau bụng đi thẳng đến khoa sản, sau khi kiểm tra, thai nhi không có vấn đề gì, phát triển tốt, chỉ là không được "vận động mạnh" nữa.

Cô thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị rời bệnh viện về nghỉ ngơi thì điện thoại reo.

Là Mạnh Mỹ Trúc gọi đến.

Cô lập tức tắt máy. Đối phương gọi lại, cô dứt khoát đưa số của Mạnh Mỹ Trúc vào danh sách chặn.

Mạnh Mỹ Trúc tìm cô, chắc chắn là vì Giản Thi.

Nhưng bây giờ cô đang mang thai, không thể hiến tủy. Dù có thể, việc có nên cứu Giản Thi hay không, cô cần phải cân nhắc thật kỹ.

<< Chương trước                                                                                                      Chương sau >>

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[Truyện ngôn tình] Thục Cẩm Nhân Gia - Chương 1 "Thiếu nữ giặt tơ"

[Truyện ngôn tình] Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 15 "Có chịu được không? Không chịu được thì gọi tôi"

[Truyện ngôn tình] Người vợ câm đắt giá: Người vợ bỏ trốn cùng đứa con! - Chương 14 "Tôi sẽ không để anh ta làm tổn thương em"