[Truyện ngôn tình] Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 129 "Lo chuyện bao đồng"
Sau khi đuổi Phó Thịnh Niên ra ngoài, Giản Dao quay lại phòng, nằm trên giường, trong lòng tức giận đến mức không còn chúy buồn ngủ nữa.
Cô ấy lăn qua lăn lại mãi mà không sao ngủ được.
Chiếc điện thoại trên tủ đầu giường im lặng một cách lạ thường. Cô ấy với tay lấy lên xem giờ, đã gần mười hai giờ đêm.
Cô ấy đang do dự không biết có nên gọi cho Phó Thịnh Niên hay không thì bất ngờ một số điện thoại đã lâu không liên lạc lại gọi đến.
Giản Thi!
Nhìn thấy tên hiện lên trên màn hình, cô ấy định tắt máy nhưng lưỡng lự vài giây, cuối cùng vẫn miễn cưỡng nghe máy.
Đầu dây bên kia lẫn trong tiếng nhạc sôi động, nhưng âm thanh dường như vọng lại từ rất xa.
"Em gọi cho chị đột ngột như vậy làm gì?"
Cô ấy lạnh lùng hỏi.
Giản Thi khẽ cười, "Chị đoán xem em vừa gặp ai nào?"
"Chị không quan tâm em gặp ai, chẳng liên quan gì đến chị"
"Em vừa gặp anh Niên đấy, anh ấy đang uống rượu ở quán bar, trông tâm trạng không tốt lắm."
Giản Dao lòng chùng xuống, vội vàng ngồi bật dây.
"Em luôn muốn gặp anh Niên, em đã cứu mạng anh ấy, anh ấy cũng nên đáp lại em chút gì đó chứ. Nhưng chị cứ ngăn cản không cho em gặp anh ấy, không ngờ ông trời lại giúp em, để em tình cờ gặp được anh ấy. Bên cạnh anh ấy không có vệ sĩ, dù bây giờ em đi thẳng tới cũng chẳng ai ngăn được em."
Giản Thi hả hê, "Anh ấy hình như uống nhiều rồi."
"Em đang ở quán bar nào?"
"Chị đoán xem."
"Giản Thi..."
Chưa kịp nói thêm gì, cuộc gọi đã bị ngắt. Cô ấy gọi lại thì bên kia đã tắt máy.
Không kịp suy nghĩ, cô ấy lập tức bấm số của Phó Thịnh Niên.
Tiếng chuông vang lên rất lâu nhưng không ai bắt máy.
Trong quán bar, tiếng nhạc DJ sôi động vang dội, trên sân khấu một đám thanh niên nhảy múa điên cuồng.
Phó Thịnh Niên cảm thấy có chút đau đầu, không uống nữa, định rời đi.
Thẩm Dịch đứng dậy theo anh ấy, kéo tay anh ấy chỉ về phía ghế sofa bên cạnh, "Nhìn xem ai kia."
Anh ấy nhìn theo hướng Thẩm Dịch chỉ, thấy một người phụ nữ đang bị một gã đàn ông đè xuống ghế sofa, áo trên đã bị xé rách, khuôn mặt xinh đẹp tái mét vì sợ hãi, cô ấy cố sức đẩy gã đàn ông đang xé áo mình ra, miệng há ra hét lớn.
Nhưng tiếng hét bị nhấn chìm trong tiếng nhạc sôi động.
Nhận ra người phụ nữ đó chính là Giản Thi, sắc mặt Phó Thịnh Niên trầm xuống, định tiến lên ngăn cản thì lại bị Thẩm Dịch giữ lại.
"Nếu anh xen vào chuyện này, bảo bối của anh chắc sẽ giận anh lắm đấy"
Anh ấy gạt tay Thẩm Dịch ra, bước thẳng tới ghế sofa bên cạnh.
Dù Giản Dao có giận anh ấy thì cũng không thể đứng nhìn Giản Thi bị gã đàn ông kia làm nhục.
Anh ấy nắm lấy cổ áo sau của gã đàn ông, lôi hắn ra khỏi người Giản Thi, chưa kịp để hắn phản ứng thì đã đấm cho một cú.
Gã đàn ông ngã khỏi ghế, đập đổ một cái bàn.
Người đàn ông bất ngờ bị đấm và vô cùng ngạc nhiên. Hắn nhìn lên và thấy người phụ nữ ở ghế ngồi đang khóc, nước mắt lưng tròng, hai tay ôm chặt lấy cơ thể, như thể cô ấy vừa phải chịu một sự bất công rất lớn. Hắn ta bật ra một nụ cười khẩy.
"Con tiện nhân, vừa nãy cô đâu có như thế."
Cô ấy đột nhiên chạy đến chỗ ngồi của hắn để quyến rũ hắn, nắm chặt tay hắn, cố ý đặt lên đùi mình, tỏ rõ muốn có chút kích thích.
Loại phụ nữ này hắn gặp nhiều rồi, lúc nãy còn dụ hắn phạm tội, giờ lại giả vờ đáng thương như bị bắt nạt, thật khiến người ta cảm thấy kinh tởm.
Hắn bò dậy, không phục, vung nắm đấm về phía Phó Thịnh Niên, nhưng chưa kịp chạm tới thì đã bị người khác đá mạnh vào hông một chân.
Hắn lại ngã lăn ra, đập đổ một chiếc bàn khác.
Thẩm Dịch siết chặt nắm đấm, đứng chắn trước mặt hắn, trừng mắt dữ dằn nhìn hắn.
Hắn nhận ra Thẩm Dịch, biết Thẩm Dịch là chủ mà hắn không câu lạc bộ này, là người có địa thể nào xúc phạm được. Trong giây lát, hắn không dám gây thêm rắc rối nữa nên hoảng sợ đứng dậy bỏ chạy.
Phó Thắng Niên nhíu mày, khoác chiếc áo khoác trên tay lên người Giản Thi. Người phụ nữ run rẩy toàn thân rồi đột nhiên lao vào vòng tay anh ấy và òa khóc.
Thẩm Dịch gãi đầu, tiến lên một bước muốn kéo Giản Thi ra khỏi Phó Thịnh Niên, nhưng người phụ nữ này giống như keo siêu dính, dính chặt lấy Phó Thịnh Niên, dù có cố thế nào cũng không thể kéo ra được.
Phó Thịnh Niên thở dài, kéo nhẹ cánh tay Giản Thi, cô ấy bỗng mềm nhũn người, ngã ngửa ra sau ngất lịm.
Anh ấy vội đỡ lấy cô ấy, bất lực liếc nhìn Thẩm Dịch bên cạnh.
Thẩm Dịch nhún vai, "Đừng nhìn tôi, là anh tự muốn lo cho cô ấy mà."
"Tôi đang bị thương, anh chịu khó giúp một chút."
Thẩm Dịch sửng sốt. chưa khịp phản ứng thì Phó Thịnh Niên đã đẩy Giản Thi về phía anh ấy. Anh vội vàng đỡ lấy, chiếc áo khoác trên người cô rơi xuống đất.
Phó Thịnh Niên nhặt áo khoác lên, khoác lại cho Giản Thi, không nói thêm lời nào, quay người đi ra khỏi quán bar.
"Này!"
Thẩm Dịch gọi với theo bóng lưng anh ấy, nhưng đối phương chẳng thèm để ý, khiến anh ấy tức đến phát bực, đành phải quấn chặt áo khoác cho Giản Thi, bế cô ấy đuổi theo.
Giản Thi nghiến răng đầy tức tối, không thể tin nổi đến lúc này mà Phó Thịnh Niên vẫn không chịu bế cô ấy, lại còn đẩy cô ấy cho người khác.
Cô ấy bị Thẩm Dịch bế lên xe, nheo mắt nhìn quanh, phát hiện Phó Thịnh Niên cũng đã lên xe, cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh ấy ngồi ngay bên cạnh cô ấy, còn Thẩm Dịch thì lên ghế trước.
Xe rời khỏi câu lạc bộ, không biết sẽ đi đến đâu.
Cô ấy rên rỉ vài tiếng, giả vờ muốn nôn, cả người ngả vào người Phó Thịnh Niên.
Anh ấy có vẻ khó chịu, đẩy cô ấy ra, cô ấy giả vờ nôn khan mấy cái, rồi lại ngã vào người anh ấy.
Cô ấy ôm chặt lấy cánh tay anh ấy, đôi mắt lờ đờ vì men say nhìn anh ấy.
"Anh Niên, là anh phải không?"
Anh ấy nhíu mày, cố gắng gỡ tay cô ấy ra, nhưng cô ấy càng ôm chặt hơn, gần như dùng hết sức lực.
"Em có đang mơ không? Là anh thật sao? anh Niên, em nhớ anh lắm, lâu lắm rồi không gặp anh, chị gái không cho em gặp anh, lúc anh hôn mê, chị ấy còn đánh em, đánh rất đau..."
Cô ấy giả vờ nói nhảm như người say.
Phó Thịnh Niên không đáp lại, lạnh lùng nói: "Anh đưa em về nhà."
"Em không về nhà đâu, em không muốn về."
"Không về thì muốn đi đâu?"
"Đi đâu cũng được, miễn là không về nhà, em không muốn về."
Phó Thịnh Niên bất đắc dĩ, đành đưa cô ấy đến khách sạn, thuê một phòng cho cô ấy.
Sau khi dìu cô ấy lên giường ổn định, anh ấy lấy điện thoại ra, mở bức vẽ chân dung người đàn
ông tóc dài đã chụp, đưa cho Giản Thi xem.
"Em có nhận ra người này không?"
Giản Thi nhìn bức vẽ một lúc lâu, lắc đầu.
"Nhìn kỹ lại đi."
"Người này là ai vậy?"
"Em chưa từng gặp à?"
"Người này xấu quá."
“...”
Phó Thịnh Niên nhíu mày suy nghĩ, không biết có nên đợi cô ây tỉnh lại rồi hỏi tiếp không. Nhưng anh ấy lại cảm thấy như vậy cũng vô ích, chắc chẳng hỏi được gì.
Anh ấy đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Giản Thi thấy vậy, lập tức bật dậy khỏi giường, lao tới ôm chặt lấy anh ấy từ phía sau.
Pnó Thịnh Niên khựng lại, bị Giản Thi ôm chặt eo, cánh tay cô ấy siết chặt đến mức chạm vào vết thương ở bụng anh ấy chưa lành, đau đến mức anh ấy phải hít mạnh một hơi.

Nhận xét
Đăng nhận xét