[Truyện ngôn tình] Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 128 "Anh bị cô đuổi ra khỏi nhà"

"Cốc, cốc, cốc."

Từng tiếng gõ cửa vang lên nhịp nhàng.

Phó Thịnh Niên say mê hôn môi Giản Dao, hoàn toàn phớt lờ tiếng gõ cửa bên ngoài.

Khoảnh khắc hơi thở bị anh chiếm lấy, Giản Dao đã bị nụ hôn cuồng nhiệt ấy làm cho đầu óc choáng váng, môi lưỡi quấn quýt, từng hơi thở đều tràn ngập mùi hương của Phó Thịnh Niên.

Anh gần như không cho cô chút không gian nào để thở.

Cô đẩy nhẹ vai anh, muốn thoát khỏi vòng tay ấy, nhưng lại bị anh ôm chặt hơn nữa.

"Có người gõ cửa kìa anh."

Anh khẽ cười, lại hôn thêm một cái nữa, "Kệ họ đi."

"Lỡ như có chuyện gì quan trọng thì sao?"

Phó Thịnh Niên cúi mắt xuống nhìn cô, tỏ vẻ không tình nguyện nhưng vẫn đứng dậy, chỉnh lại quần áo rồi đi thẳng ra mở cửa.

Giản Dao bò dậy, ngồi bên cạnh giường, dùng tay chải lại mái tóc hơi rối, cổ vươn ra hóng về phía cửa. Người đến là Quản gia Quyền, đang nhỏ giọng nói gì đấy với Phó Thịnh Niên.

"Tiểu thư Giản đến rồi, đang bị vệ sĩ chặn lại ngoài cửa, cô ấy không gặp được anh thì nhất quyết không chịu đi."

Một lát sau, cô mới nghe thấy giọng Phó Thịnh Niên vang lên, "Hôm khác tôi sẽ đích thân cảm ơn cô ấy, giờ thì bảo cô ấy về trước đi."

Người đàn ông quay lưng về phía cô, nên cô không nhìn rõ vẻ mặt anh lúc nói chuyện.

Quản gia Quyền gật gật đầu, xoay người rời đi. Phó Thịnh Niên đóng cửa lại, quay về bên cạnh cô, đè cô xuống giường rồi cúi người áp sát vào.

Sau những phút giây mặn nồng.

Giản Dao mệt mỏi nằm nhoài trong vòng tay

Phó Thịnh Niên, tay nghịch ngợm vẽ từng vòng tròn trên ngực anh.

"Hứa với em, đừng gặp Giản Thi nữa nhé."

Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông, giả vờ tủi thân mà yêu cầu.

Hơi thở của Phó Thịnh Niên dần dần ổn định lại, anh hôn nhẹ lên trán Giản Dao, nhẹ nhàng đẩy cô ra, không nói lời nào, đứng dậy đi thẳng vào phòng tắm.

Chẳng bao lâu sau, cô nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm.

Lo lúc anh tắm sẽ động đến vết thương vẫn còn chưa lành hẳn, cô không yên tâm nên cũng đi theo vào, dùng khăn giúp anh lau người, còn cẩn thận từng ly từng tý gội đầu cho anh.

"Lời lúc nãy em nói, anh có nghe không đấy?"

Cô vừa dùng máy sấy tóc cho anh, anh khoác áo choàng tắm, vẻ mặt trầm ngâm.

"Sao vậy? Không cho anh gặp Giản Thi nên anh không vui à?"

Người đàn ông im lặng một lúc lâu mới nhàn nhạt đáp, "Thi Thi đã cứu anh."

Đoạn đường xảy ra tai nạn vắng vẻ, chẳng có chiếc xe nào qua lại, lúc đó anh bị thương rất nặng, mất máu nhiều, nếu không được cấp cứu kịp thời thì chắc chắn đã không qua khỏi.

Dù Giản Thi từng mắc sai lầm, nhưng đó đã là chuyện trong quá khứ. Cô ấy từng quỳ trước mặt Giản Dao xin tha thứ, Giản Dao cũng đã dạy cho cô ấy một bài học, còn bị lão phu nhân đánh cho một trận...

Mạnh Mỹ Trúc lòng dạ độc ác, lại còn cấu kết với gã đàn ông tóc dài kia, nhưng những việc bọn họ làm chưa chắc Giản Thi đã biết.

"Tùy anh vậy."

Giản Dao sa sầm mặt, tóc mới sấy được phân nửa đã tắt máy, tiện tay ném sang một bên, bỏ lại Phó Thịnh Niên một mình, cô bước nhanh ra khỏi phòng tắm.

Phó Thịnh Niên biết cô giận, vội vàng đuổi theo, kéo cô vào lòng mình.

"Anh chỉ muốn cảm ơn cô ấy thôi, không có ý gì khác đâu."

Giản Dao tức giận, mạnh tay đẩy anh ra, "Anh muốn cảm ơn cô ta hay gì thì tùy anh."

Cô vào phòng thay đồ, thay quần áo xong liền rời khỏi phòng, dặn Quản gia Quyền chuẩn bị xe, dẫn theo mấy vệ sĩ, giận dữ rời khỏi nhà.

Lúc Phó Thịnh Niên từ biệt thự chạy ra đuổi theo thì hai chiếc xe đã nối đuôi nhau rời khỏi vườn.

Anh lại sắp xếp cho một xe vệ sĩ bám theo, biết được Giản Dao đã đến studio của Cố Tương.

Cố Tương đã nghỉ ngơi được hơn hai tuần, ngoài những vết sẹo to nhỏ xấu xí khác nhau trên lưng ra thì sức khỏe đã không còn gì đáng lo.

Cô bắt đầu nghiêm túc bận rộn với công việc ở studio, hoàn toàn phớt lờ Thẩm Dịch vẫn cứ nằm lỳ ở nhà cô, đuổi thế nào cũng không chịu đi.

Cô đã nghe Giản Dao kể chuyện Thẩm Dịch bị lão gia Thẩm đuổi ra khỏi nhà, biết anh không còn một xu dính túi, cũng chẳng có nơi nào để đi, nên cô chỉ đành làm ngơ cho qua.

Anh đã bỏ đi vẻ kiêu ngạo trước đây, mỗi ngày đều cố gắng nghĩ cách nấu những món ăn khác nhau cho cô như một ông chồng đảm đang, nhưng tay nghề nấu ăn của anh thật sự dở tệ. Cô chỉ đành để anh giúp dọn dẹp nhà cửa, giặt giũ quần áo, còn suốt hai tuần qua, cô không hề đoái hoài gì đến anh.

Tối hôm đó, Giản Dao ăn cơm ở nhà Cố Tương xong rồi nhưng cũng không muốn về nhà họ Phó, liền đến căn chung cư đã bỏ trống một thời gian kia.

Ở đây thỉnh thoảng vẫn có người đến dọn dẹp vệ sinh nên khá sạch sẽ, đồ dùng sinh hoạt cũng đầy đủ, cô không cần phải chuẩn bị gì thêm.

Cô tắm xong, trở về phòng, chui vào chăn, đang mơ màng ngủ thì cảm giác được có người nằm xuống bên cạnh. Cô giật mình, bật dậy, bật đèn bàn trên tủ đầu giường lên.

Phát hiện người nằm cạnh mình là Phó Thịnh Niên, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

"Anh đến đây làm gì?"

Người đàn ông nghiêng người, một tay chống đầu, mỉm cười nhìn cô, "Anh nhớ em."

"Để em yên tĩnh một lát, anh mặc quần áo vào rồi về đi."

"Không!"

"Em muốn yên tĩnh một đêm, anh đi đi."

Phó Thịnh Niên cứ nằm lì trên giường không chịu dậy, Giản Dao vừa nghĩ đến chuyện anh muốn cảm ơn ơn cứu mạng của Giản Thi thì lửa giận lại bùng lên, cô chộp lấy gối ném thẳng vào người anh.

Anh bật dậy tránh, bị cô đá một cú rơi xuống giường.

Người còn ngồi trên sàn nhà chưa kịp phản ứng lại đã bị quần áo ném thẳng vào mặt.

Vài phút sau, Phó Thịnh Niên ôm quần áo trong lòng, bị Giản Dao đuổi ra khỏi chung cư. Anh đứng chân trần ngoài hành lang, trên người chỉ mặc áo ba lỗ và quần đùi, gương mặt điển trai tối sầm lại, dưới chân là đôi giày da mà Giản Dao ném ra trước khi đóng cửa.

Khi anh bị đuổi ra khỏi cửa thì đám vệ sĩ đứng canh gác bên ngoài đồng loạt áp sát vào tường, không ai dám thở mạnh, cũng chẳng ai dám nhìn thẳng, chỉ dám lén liếc nhìn anh.

Đây là lần đầu tiên trong đời họ nhìn thấy Tổng giám đốc Phó thảm hại như thế.

Chỉ thấy anh mặt mũi tối sầm, lặng lẽ mặc lại quần áo và xỏ giày, rồi quay người đi về hướng thang máy.

Mấy vệ sĩ đi cùng lặng lẽ theo sau.

Ra khỏi tòa nhà, Phó Thịnh Niên gọi điện thoại cho Thẩm Dịch, lái xe đón anh, rồi cùng nhau đến câu lạc bộ Thâm Uyên.

Từ sau khi bị lão gia Thẩm đuổi ra khỏi nhà, Thẩm Dịch không còn quản lý câu lạc bộ nữa, lão gia Thẩm đã cử người đến tiếp quản. Câu lạc bộ vẫn hoạt động như thường, nhưng do bị gia đình họ Trình gây sức ép, việc kinh doanh vắng vẻ hơn nhiều, không còn sôi động như trước.

Hai người chọn một chỗ ngồi kín đáo ở quầy bar tầng một, gọi vài chai rượu, ai nấy đều ôm tâm sự mà lặng lẽ uống rượu.

"Cậu vừa xuất viện đã uống rượu, bảo bối nhà cậu không quản à?" Thẩm Dịch ngạc nhiên nhìn Phó Thịnh Niên uống hết ly này đến ly khác, nhận ra tâm trạng anh không tốt, nhưng không biết nguyên nhân vì sao.

"Không quản"

"Cãi nhau rồi à?"

"Ừ."

Thẩm Dịch thở dài, lẩm bẩm, "Hai người còn đỡ đấy, ít ra Giản Dao còn chịu cãi nhau với cậu."

Cố Tương thì hoàn toàn phớt lờ anh, chẳng thèm để ý đến, dù anh làm gì thì cô cũng không thèm quan tâm, như thể anh là người vô hình, chẳng có cảm giác tồn tại nào trước mặt cô. Dù mỗi ngày anh đều bày đủ trò nghịch ngợm để trêu chọc cô, nhưng cô vẫn giữ gương mặt lạnh lùng đến lạ thường ấy.

Vì Cố Tương, anh đã tống Trình Vong Ưu vào tù, còn bị lão gia Thẩm đuổi ra khỏi nhà, làm đến mức này rồi mà cô ấy vẫn không chịu tha thứ cho anh.


<< Chương trước                                                                                                      Chương sau >>

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[Truyện ngôn tình] Thục Cẩm Nhân Gia - Chương 1 "Thiếu nữ giặt tơ"

[Truyện ngôn tình] Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 15 "Có chịu được không? Không chịu được thì gọi tôi"

[Truyện ngôn tình] Người vợ câm đắt giá: Người vợ bỏ trốn cùng đứa con! - Chương 14 "Tôi sẽ không để anh ta làm tổn thương em"