[Truyện ngôn tình] Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 130 "Cô cảm thấy ghê tởm và bẩn thỉu"
Anh gần như theo phản xạ nhanh chóng gỡ tay cô đang quấn lấy eo mình ra, quay người lại ném mạnh Giản Thi trở lại giường.
Người phụ nữ nằm ngửa trên giường, một tay ôm mũi, khe khẽ kêu lên hai tiếng.
Anh đi đến trước cửa, tay đã đặt lên tay nắm, bỗng nghe thấy giọng nói yếu ớt gọi anh lại, "Anh Niên, cầu xin anh đừng đi, em bị chảy máu mũi rồi."
Bước chân anh khựng lại, bàn tay đang nắm lấy tay nắm cửa khẽ run lên, quay đầu nhìn về phía người đang nằm trên giường. Chỉ thấy Giản Thi đã ngồi dậy, đầu ngửa lên, một tay ôm lấy mũi, máu đỏ tươi chảy dọc theo kẽ ngón tay trắng muốt, thon dài của cô.
Lượng máu chảy ra chắc không ít, anh do dự mấy giây, cuối cùng cũng không đi mà quay trở lại, lấy khăn giấy giúp Giản Thi lau máu mũi.
Một người từng mắc bệnh bạch cầu, lại còn từng tái phát, đột nhiên bị chảy máu mũi giống hệt như lúc trước khi cô phát bệnh, bất giác khiến anh lo lắng không yên, đứng bên cạnh giường trông chừng cho đến khi cô ngừng chảy máu mũi mới thôi.
Anh vốn định đợi cô ngủ rồi sẽ rời đi, nhưng một bàn tay bị cô nắm chặt lấy, cố gỡ ra mãi mà không được.
"Anh Niên, anh đừng đối xử lạnh lùng với em như vậy mà. Em biết mình sai rồi, cũng đã quỳ xuống nhận lỗi với chị, chị ghét em vì trong lòng em vẫn nhớ thương anh. Nhưng em cũng không còn cách nào khác, em không kiểm soát nổi bản thân mình, có lẽ đến chết em cũng không thể quên được anh."
Nói đến đây, nước mắt Giản Thi bắt đầu rơi xuống, cô khóc nức nở đến đau lòng.
Anh rút một tờ giấy, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô. Bỗng nhiên cô nhào vào lòng ôm chặt / anh, khóc không thành tiếng mà tủi thân nói, úc anh nằm viện, chị không cho em vào òng bệnh thăm anh, em chỉ có thể đứng ngoài đợi. Chị còn bảo vệ sĩ đuổi em đi, thậm chí còn đánh em. Em chỉ muốn thăm anh thôi, em có lỗi gì đâu?"
Giản Thi càng nói càng tủi thân, khóc đến đau xé ruột gan.
Phó Thịnh Niên cứng đờ người, muốn tách cô ra khỏi người mình, nhưng càng tách thì Giản Thi lại càng ôm chặt hơn.
"Thi Thi, em đừng như vậy mà."
"Cho em ôm anh một lát, chỉ một lát thôi. "
Phó Thịnh Niên im lặng một lúc, đợi đến khi cảm xúc của Giản Thi bình tĩnh lại, anh mới kéo cô ra khỏi người mình, ép cô nằm xuống giường, kéo chăn đắp cho cô.
"Em nghỉ ngơi đi."
Anh đứng dậy định rời đi, nhưng tay lại bị cô giữ chặt lấy một lần nữa.
"Anh Niên, anh đừng đi."
"Buông tay ra."
"Em xin anh đấy, anh đừng đi, ở lại với em một lát, đợi em ngủ rồi hãy đi, được không anh?"
Nhìn thấy nước mắt Giản Thi lại sắp trào ra, anh đành bất lực ngồi xuống.
"Được, đợi em ngủ rồi anh sẽ đi."
Trong mắt Giản Thi lóe lên tia vui mừng, nước mắt cũng ngừng rơi, nhưng cô lại không muốn ngủ, đôi mắt đen láy cứ nhìn anh chằm chằm, không rời lấy một giây.
Anh cau mày, tránh ánh mắt cô.
Không khí trong phòng nặng nề đến nghẹt thở.
"Mau ngủ đi."
"Em chỉ muốn nhìn anh thôi, không muốn ngủ."
mẹ, tâm trạng "Thật ra hôm nay em cãi nhau với không vui nên mới đi uống rượu, không ngờ lại gặp được anh ở quán bar."
Giản Thi bất chợt chuyển chủ đề, lại bắt đầu tủi thân kể lể, "Mẹ lúc nào cũng nói em quá ngây thơ, quá ngốc nghếch, em tức quá nên cãi lại, rồi bỏ đi khỏi nhà."
Cô bỗng nhắc đến Mạnh Mỹ Trúc, khiến Phó Thịnh Niên không kìm được hỏi, "Những chuyện mẹ em làm, em có biết không?"
"Mẹ em đã làm gì cơ?"
"Chuyện mẹ em làm hại Giản Dao."
"Sao mẹ lại hại chị cho được? Mẹ vẫn luôn thương chị ấy mà, bao nhiêu năm nay là chị ấy không chịu nhận người mẹ này, dù mẹ đối xử tốt với chị ấy thế nào cũng vô ích, chị ấy là kiểu người ăn cháo đá bát."
Phó Thịnh Niên không đáp lại, trong lòng không đồng tình với lời Giản Thi.
Nếu một người thật sự thương yêu Giản Dao, thì sao lại chạy đến nhà họ Phó nói xấu Giản Dao trước mặt lão phu nhân, khiến cô bị lão phu nhân đánh một trận? Còn nhiều lần âm thầm sai người muốn hại chết Giản Dao?
Mạnh Mỹ Trúc đâu phải là người đơn giản, trong lòng anh đã sớm hiểu rõ điều đó.
Còn về phần Giản Thi... có lẽ cô thật sự không biết những chuyện xấu xa mà Mạnh Mỹ Trúc đã làm sau lưng.
Anh ở lại phòng với cô đến tận gần sáng thì cuối cùng Giản Thi cũng chịu ngủ thiếp đi.
Anh mệt mỏi, nhẹ nhàng gỡ bàn tay của cô đang nắm lấy mình, nhét tay cô vào trong chăn, rồi đứng dậy rời khỏi phòng.
Trở lại xe, anh liếc thấy Thẩm Dịch đang ngủ gà ngủ gật ở ghế phụ, bèn bảo tài xế đưa Thẩm Dịch về chỗ Cố Tương trước, sau đó mới về nhà họ Phó.
Giản Dao cả đêm không ngủ được, ngồi trên giường đầy bực tức.
Cô gọi điện cho Phó Thịnh Niên, nhưng anh không bắt máy, liền liên lạc với vệ sĩ đi theo anh, từ đó biết được hành tung của Phó Thịnh Niên.
Anh đã đến câu lạc bộ Thâm Uyên, lúc vào là cùng Thẩm Dịch nhưng lúc ra thì dẫn theo một người phụ nữ, Phó Thịnh Niên đưa cô ta đến khách sạn, ở lại mãi đến gần sáng mới rời đi.
Người phụ nữ đó không ai khác, chính là Giản Thi.
Phó Thịnh Niên rõ ràng biết địa chỉ nhà Giản Thi, không đưa Giản Thi về nhà mà lại đưa cô ta đến khách sạn thuê phòng?
Đây là cách anh cảm ơn Giản Thi vì đã cứu mạng mình sao?
Đã nói là sẽ không gặp Giản Thi nữa, vậy mà anh nuốt lời, lại còn ở cùng cô ta trong khách sạn suốt ngần ấy thời gian, với cái kiểu nhìn như muốn nuốt chửng anh của Giản Thi đấy, liệu giữa hai người họ còn có thể trong sáng không?
Nghĩ đến đây thôi, cô đã thấy buồn nôn, dạ dày cuộn lên từng đợt, cổ họng như có gì đó muốn trào ra.
Cô bước xuống giường, vội lao vào nhà vệ sinh nôn mửa không ngừng.
Dù là Phó Thịnh Niên hay Giản Thi, đều khiến cô thấy ghê tởm.
Cô đã từng nhắc nhở Phó Thịnh Niên rằng, Giản Thi và Mạnh Mỹ Trúc là cùng một phe, sao anh vẫn không chịu tin cô chứ?
Cô nôn đến khi dạ dày không còn thứ gì nữa, thậm chí còn nôn ra cả nước chua, dạ dày co thắt từng cơn đau đớn.
Cô cố chịu đựng cơn đau, đứng dậy lê người về lại giường, cuộn mình trong chăn.
Mơ màng ngủ được một lúc, tỉnh dậy cũng không biết là lúc nào rồi.
Bên ngoài trời âm u, mưa lất phất rơi.
Cô chậm rãi ngồi dậy, dạ dày vẫn còn khó chịu, từng cơn đau âm ỉ, cô nhẹ nhàng xoa dạ dày, vén chăn bước xuống giường, vào nhà vệ sinh rửa mặt đánh răng, thay quần áo rồi đi ra ngoài, nghe thấy tiếng động trong bếp, cô đi đến xem thử thì thấy Phó Thịnh Niên đang nấu ăn.
Nhìn người đàn ông thắt tạp dề quanh eo, dáng vẻ trông như một người chồng mẫu mực, cô càng thêm tức giận, xông tới giật phăng chiếc tạp dề trên eo anh ra, ném mạnh xuống đất.
"Anh cút đi."
Phó Thịnh Niên vẻ mặt đầy ngơ ngác, "Em lại làm sao nữa đấy?"
"Anh cút ra khỏi đây ngay cho tôi."
Người đàn ông mặt mày lạnh lẽo, nhặt tạp dề dưới đất lên, không buộc vào người mà chỉ treo lên, rồi tiếp tục nấu ăn.
Giản Dao thấy bộ dạng giả tạo này của anh liền không chịu được, nghĩ đến cảnh anh và Giản Thi vào khách sạn, hai người còn ở riêng với nhau lâu như vậy, cô liền cảm thấy anh thật bẩn thỉu.
Cô tức giận giật lấy con dao trong tay anh, mạnh tay cắm dao xuống thớt, chỉ về phía cửa quát lớn, "Cút ra ngoài!"
"Em đúng là..."
"Cút!"
"Em lại lên cơn gì nữa vậy?"
"Tôi bảo anh cút!"
Cô túm lấy đồ trên kệ thủy tinh ném xuống sàn nhà, tiếng nồi niêu xoong chảo, bát đĩa rơi vỡ vang lên loảng xoảng khắp nhà bếp.
Nhìn cảnh tượng hỗn loạn dưới chân, Phó Thịnh Niên cố gắng kìm nén cơn giận trong lòng, kéo tay Giản Dao định đưa cô ra khỏi bếp, lại bị cô tát cho một phát đau điếng.

Nhận xét
Đăng nhận xét