[Truyện ngôn tình] Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 131 "Đối đầu với Tổng giám đốc Phó"
Anh gần như không dám tưởng tượng cú tát này của Giản Dao đã dùng sức mạnh cỡ nào, nửa khuôn mặt của anh tê dại cả đi.
Đến khi anh hoàn hồn lại, Giản Dao đã cầm lấy con dao cắm trên thớt, chĩa thẳng về phía anh.
"Em đang làm gì vậy hả?"
Giản Dao mắt đỏ hoe, căm hận trừng mắt nhìn anh, "Anh thật sự khiến tôi cảm thấy ghê tởm."
"Em mau bỏ dao xuống cho anh."
"Tôi không bỏ xuống đấy, anh cút ngay đi, nếu không thì hôm nay không phải anh chết thì là tôi chết."
"Em điên à!"
"Cút ra ngoài, ngay lập tức."
Phó Thịnh Niên tức đến phát điên, đá văng cái nồi dưới chân, giọng đầy giận dữ, "Em cho rằng anh muốn ở đây cùng với đồ điên như em à, còn nấu cơm cho đồ điên như em nữa chắc ?"
"Cút đi!"
Người đàn ông tức tối quay người, đạp cửa bỏ đi không thèm ngoái đầu lại.
Anh vừa đi khỏi, một nhóm vệ sĩ liền ùa vào.
Giản Dao ném con dao trong tay đi, cả người ủ rũ dựa vào tường, Tả Nhất và Kiều Thắng Nam là hai người đầu tiên chạy tới, dìu cô ra khỏi phòng bếp.
Cô hất tay hai người ra, trừng mắt nhìn đám vệ sĩ mà Phó Thịnh Niên sắp xếp bên cạnh mình, quát lên như người điên, "Mấy người cút hết đi cho tôi!"
Đám vệ sĩ không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết ngoan ngoãn rút khỏi chung cư, nhưng vì còn nhiệm vụ nên không dám đi xa, tất cả đều đứng canh ngoài cửa.
Giản Dao ngồi phịch xuống ghế sofa, trong vô thức nước mắt tuôn rơi không ngừng.
Cô lau nước mắt, cúi đầu nhìn vào chiếc bụng đã mang thai bốn tháng của mình, cố gắng kiểm soát cảm xúc đang bị kích động của bản thân.
Dù thế nào đi chăng nữa, cô cũng phải bình an sinh đứa con này ra.
Còn về Giản Thi và Phó Thịnh Niên thì...
Lúc nãy cô thật sự quá mất bình tĩnh.
Sao cô có thể nổi nóng với Phó Thịnh Niên, còn đuổi anh ra ngoài nữa chứ?
Làm như vậy chẳng phải là đẩy Phó Thịnh Niên về phía Giản Thi sao? Cô càng cãi vã bất hòa với Phó Thịnh Niên, thì càng đúng ý Giản Thi?
Cô đúng là đồ ngốc mà!
Dù cô có cảm thấy Phó Thịnh Niên bẩn thỉu, cảm thấy anh ấy ghê tởm đến mức nào, thì cô cũng không thể đẩy anh ấy về phía Giản Thi được.
Điều Giản Thi muốn chẳng qua là vị trí Phó phu nhân, cô cứ nhất quyết không cho đấy, Giản Thi muốn hạ mình thì cả đời cứ sống mãi dưới cái óng của cô, đi mà làm kẻ thứ ba hèn hạ, không biết xấu hổ.
Sau khi hoàn toàn bình tĩnh lại, cô vào phòng lấy điện thoại, bấm số gọi cho Phó Thịnh Niên.
Tiếng chuông vang lên hồi lâu, cuối cùng đối phương cũng bắt máy.
"Chồng ơi, lúc nãy là lỗi của em, anh về nhà đi."
Cô cắn chặt răng, mắt đỏ hoe đầy căm hận, thế nhưng giọng nói lại dịu dàng, nghẹn ngào như sắp khóc.
Đầu dây bên kia im lặng, cô sốt ruột vội vàng giải thích, "Em đang mang thai nên cảm xúc có phần thất thường, anh đừng giận em nữa nhé, em sai rồi, anh về đi mà, nhé anh?"
Chỉ cần Giản Dao dịu giọng, Phó Thịnh Niên liền không tức giận nữa.
Anh thở dài một hơi, nói, "Đợi anh."
"Vâng."
Sau khi tắt máy, Giản Dao vào nhà vệ sinh rửa mặt, chỉnh trang lại bản thân cho gọn gàng rồi vào bếp dọn dẹp mớ hỗn độn.
Phó Thịnh Niên quay về, sắc mặt vẫn còn hơi u ám, thấy cô đang cúi người nhặt những mảnh bát vỡ dưới sàn, anh bước nhanh đến trước mặt cô, nắm chặt lấy tay cô, "Đừng làm nữa, theo anh về nhà nhé."
Cô ép mình giả vờ rưng rưng nước mắt, gật gật đầu, vùi mặt vào ngực anh, thì thầm, "Chỉ cần anh không trách em là được."
"Sao anh lại trách em được chứ."
"Do em không kiềm chế được tính khí của mình, sau này em sẽ không như vậy nữa."
Phó Thịnh Niên thở phào nhẹ nhõm, vỗ nhẹ vào vai cô, "Được rồi, dọn dẹp xong rồi về nhà nào."
Cô ngoan ngoãn gật đầu, vào phòng lấy túi xách rồi cùng Phó Thịnh Niên rời khỏi chung cư về nhà.
Một tuần sau, Phó Thịnh Niên quay lại Tập đoàn Phó Thị để xử lý những công việc tồn đọng trong thời gian qua, Giản Dao cũng bắt đầu bận rộn công việc của riêng mình. Cô liên lạc với Đường Tiêu, người đã lâu không gặp, nhờ anh ấy làm cầu nối để hẹn gặp Đường Chiến.
Sau khi hội sở của Đường Chiến bị đóng cửa, anh ta luôn bị các cơ quan chức năng chèn ép, muốn mở lại hội sở là chuyện vô cùng khó khăn. Có Phó Thịnh Niên gây áp lực, thủ tục càng thêm rắc rối, hơn nữa còn bị các cơ quan chức năng gây khó dễ liên tục.
Thậm chí Đường Chiến đã định từ bỏ ý muốn mở lại hội sở, cho đến khi gặp được Giản Dao.
Hai người hẹn gặp nhau ở một quán cà phê, Giản Dao gọi một ly sữa, ngồi đối diện mỉm cười nhìn anh ta.
Từ lúc cô bước vào quán cà phê, ánh mắt anh ta vẫn luôn nhìn vào chiếc bụng đã nhô ra của cô.
Lâu ngày không gặp, sắc mặt cô hồng hào hơn, còn mập lên một tý nữa, hình như được chăm sóc rất tốt.
"Được mấy tháng rồi?"
Cô mỉm cười xoa bụng, "Hơn bốn tháng rồi."
"Lần trước cô tha cho người của tôi, tôi vẫn chưa kịp cảm ơn cô nữa."
"Giờ cảm ơn thì hơi sớm, tôi có thể giúp anh mở lại hội sở, sau đó lại cảm ơn tôi cũng chưa muộn."
Mặc dù Giản Dao không có nhiều mối quan hệ và năng lực lớn như Phó Thịnh Niên, nhưng với thân phận Phó phu nhân này, cô muốn làm gì cũng không đến mức quá khó khăn.
Đường Chiến không ngờ cô lại muốn đối đầu với Phó Thịnh Niên, khẽ cười đầy ẩn ý, "Cô chắc chắn muốn giúp tôi?"
"Tất nhiên rồi, nhưng tôi sẽ không giúp anh không công đâu, anh nợ tôi một ân tình, sau này phải trả lại đấy."
"Không thành vấn đề"
Đường Chiến đồng ý rất dứt khoát, "Vậy chuyện hội sở phải trông cậy vào cô rồi, Phó phu nhân."
Vài ngày sau, hội sở Phượng Hoàng khai trương trở lại, Giản Dao góp vốn, trở thành một trong những cổ đông lớn nhất, là bà chủ mới, cô cùng với Đường Chiến đồng sở hữu hội sở.
Tối hôm đó, hội sở đã tổ chức một bữa tiệc khai trương hoành tráng.
Giản Dao mời những người có thẩm quyền đã giúp hội sở giải quyết thủ tục mở lại đến dự, bảo Đường Chiến tiếp đãi chu đáo, còn mời không ít người trong giới đến góp mặt ủng hộ.
Bản thân cô cũng có mặt tại buổi tiệc, suốt buổi luôn khoác tay Đường Chiến, trò chuyện vui vẻ với mọi người, không hề tỏ ra xa cách hay kiêu kỳ.
Lúc Phó Thịnh Niên nghe tin liền vội vàng chạy đến, vừa vào đã thấy cô mặc váy dài, trang điểm lộng lẫy, đứng cạnh Đường Chiến mặc vest đen, trông bảnh bao khác hẳn vẻ ngang tàng thường ngày, cô lại còn thân mật khoác tay anh ta, thì mặt anh tái đi, gân xanh trên trán nổi rõ lên.
Anh bước thẳng tới phía trước, kéo Giản Dao đang đứng nổi bật giữa đám đông ra một góc.
Giản Dao biết anh sẽ đến, không hề ngạc nhiên, để mặc anh kéo mình vào một góc tối.
Người đàn ông ép cô vào tường, tay giữ chặt cằm cô, bắt cô phải ngẩng mặt lên nhìn mình.
"Em lại bày trò gì nữa vậy?"
Cô cong môi cười, "Đường Chiến là bạn em, hội sở của anh ấy gặp chút rắc rối, em giúp anh ấy giải quyết, hội sở này vẫn luôn làm ăn rất tốt, trong tay em lại có ít tiền nhàn rỗi nên góp vốn, dạo này em cảm thấy nhàm chán nên muốn đầu tư làm gì đó."
"Có bao nhiêu dự án để đầu tư, sao em lại chọn hội sở chứ?"
Lại còn là hội sở của Đường Chiến, nơi từng bị anh cho đóng cửa nữa.
Giản Dao làm thế này chẳng phải đang công khai đối đầu với anh sao?
"Hội sở thì sao? Thẩm Dịch cũng mở câu lạc bộ đấy thôi? Đầu tư vào ngành giải trí thì có vấn đề gì sao?"
Giản Dao chớp đôi mắt đen láy, vẻ mặt vô tội nhìn vào người đàn ông trước mặt, bỗng kêu lên, "Lẽ nào Tổng giám đốc Phó ghen vì em giúp Đường Chiến?"
“...”
"Em và Đường Chiến là bạn mà, giữa bạn bè giúp đỡ nhau chẳng phải là chuyện đương nhiên hay sao? Anh cũng từng đầu tư cho nhà họ Thẩm, giúp họ vượt qua khủng hoảng tài chính còn gì?"
"Đường Chiến trở thành bạn của em khi nào vậy?"
Người đàn ông hai mắt đỏ ngầu, nghiến răng, từng lời nói như rít qua kẽ răng.

Nhận xét
Đăng nhận xét