[Truyện ngôn tình] Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 132 "Đừng hòng chạm vào cô ấy"
Cả lưng Giản Dao dán vào bức tường lạnh băng, ngẩng đầu lên một chút, bị người đàn ông bóp cằm đến mức đau khiến cô nhíu mày.
"Không chỉ Đường Chiến là bạn tôi, Đường Tiêu cũng vậy, tôi còn có cả một đống bạn khác giới nữa, chẳng lẽ mỗi người, tổng giám đốc Phó đều phải ghen thế này sao?"
"Em..."
"Tổng giám đốc Phó, anh có thể buông tôi ra được không? Tôi còn có tiệc xã giao."
"Giản Dao, em đừng quá đáng."
"Tôi quá đáng?"
Giản Dao bật cười khẽ, từng chữ từng chữ đều rõ ràng: "Tôi quá đáng chỗ nào? Tôi chỉ đầu tư làm chút chuyện, tổng giám đốc Phó đã không vui như vậy rồi sao?"
"Em đầu tư cũng được, nhưng tránh xa hai anh em nhà họ Đường ra."
"Tiền tôi đã chi rồi, chẳng lẽ tổng giám đốc Phó lại định phong toả hội sở lần nữa? Anh nỡ để vợ mình lỗ vốn à?" Tôi bỏ ra một khoản lớn để góp vốn đấy"
Đôi mắt Giản Dao đã đỏ hoe, nhưng khóe môi vẫn giữ nụ cười.
Cô cố chịu cơn đau ở cằm, vỗ nhẹ lên mu bàn tay Phó Thịnh Niên: "Đừng làm loạn nữa, nhiều bạn đang đợi tôi kìa."
Người đàn ông nghiến răng nhìn cô một lúc lâu, đột ngột buông tay, chỉnh lại cổ áo vest, lạnh lùng căn dặn: "Không được uống rượu."
Cô xoa xoa cằm đã hơi đỏ, mỉm cười gật đầu: "Yên tâm, tôi không uống đâu."
Trong bụng còn có một đứa bé đang lớn từng ngày, cô đâu điên đến mức uống rượu.
Sửa lại chiếc váy dạ hội bị đè nhăn, cô bước về phía đám đông.
Đường Chiến đã chờ cô một lúc lâu, thấy cô bước đến liền nhanh chóng đi ra đón.
Anh tận mắt thấy Phó Thịnh Niên kéo Giản Dao đi, vốn định đuổi theo ngăn lại, nhưng lại thấy lúc Giản Dao bị kéo đi đã vẫy tay ra hiệu cho anh, ý bảo anh đừng quan tâm.
Cô nhanh chóng đứng trước mặt anh, một lần nữa khoác tay anh.
"Không sao chứ?"
Cô mỉm cười: "Có thể có chuyện gì được chứ?" "Không sao là tốt rồi."
Đường Chiến đưa cho cô một ly nước trái cây, cô nhấp một ngụm, vừa ngẩng đầu liền thấy Đường Tiêu bước vào cùng một cô gái, hoá ra lại là Tiêu Điềm.
Vừa đến, ánh mắt Tiêu Điềm đã dán chặt vào cô và Đường Chiến, ánh mắt chẳng mấy thân thiện, rõ ràng đang cố kìm nén sự bất mãn trong lòng.
Cô khoác tay Đường Chiến bước đến chào hỏi, sau đó buông tay anh ra, định khoác tay Đường Tiêu, còn ra hiệu cho Tiêu Điềm đi đến chỗ Đường Chiến, không ngờ Tiêu Điềm chẳng hề có ý buông Đường Tiêu ra, chỉ cười nhạt: "Hôm nay tôi là bạn gái đi cùng Đường Tiêu."
Thấy cô không muốn đi, Giản Dao cũng không ép, lại khoác tay Đường Chiến, tiếp tục đi xã giao với những người trong giới đang đến dự tiệc.
Phó Thịnh Niên ngồi trong một góc tối, vừa uống rượu vừa chăm chú nhìn từng cử chỉ của Giản Dao.
Cô đang bụng to, khoác tay người đàn ông khác, nói cười giữa đám đông, trong mắt anh là một cảnh tượng vô cùng chướng mắt.
Chớp mắt một tiếng đồng hồ đã trôi qua, anh thấy Giản Dao khoác tay Đường Chiến đi về hướng thang máy, lập tức đứng dậy đi theo.
Khi cửa thang máy sắp đóng lại, anh đưa tay ngăn lại, bước vào trong.
Thấy Giản Dao đã thu lại nụ cười trên mặt, hơi mệt mỏi dựa vào Đường Chiến, vòng eo bị tay người đàn ông kia ôm lấy, anh bước lên, kéo Giản Dao về phía mình.
Đường Chiến nhún vai: "Chỉ là cùng đi xã giao thôi, tổng giám đốc Phó không cần phản ứng dữ dội như vậy chứ"
Phó Thịnh Niên cười lạnh: "Đã xã giao xong thì tôi muốn đưa vợ mình về."
"Tôi vẫn chưa về được, tôi muốn lên xem văn phòng của mình được sắp xếp thế nào rồi."
Phó Thịnh Niên hơi nhíu mày: "Văn phòng?"
Cô còn chuẩn bị cả một phòng làm việc cho mình? Là định thường xuyên đến đây à?
"Anh có thể cùng tôi lên xem."
Khoé môi Giản Dao lại cong lên, cô nghiêng đầu dựa vào lòng Phó Thịnh Niên, hai tay ôm lấy eo anh, má áp vào ngực anh, khẽ thì thầm: "Xem xong rồi tôi sẽ về với anh."
Người đàn ông im lặng một lúc, rồi gật đầu đồng ý.
Thang máy lên thẳng tầng cao nhất, vừa bước ra, Giản Dao liền kéo Phó Thịnh Niên đi về phía văn phòng của mình.
Cô đã cho người sắp xếp cẩn thận từ trước, văn phòng của cô nằm sát bên văn phòng của Đường Chiến, nhưng bố cục khác biệt. Phòng của cô lớn hơn, chia làm hai khu: bên ngoài là bàn ghế làm việc và một bộ sofa da để tiếp khách, bên trong là phòng nghỉ với đầy đủ chăn ga gối đệm mới tinh.
Phó Thịnh Niên vừa thấy chiếc giường bên trong, sắc mặt liền tối sầm.
"Đặt giường trong văn phòng?"
Giản Dao vòng tay ôm anh từ phía sau, má cọ nhẹ lên tấm lưng rắn chắc: "Để tiện khi tiếp khách mệt quá thì còn có chỗ nghỉ ngơi."
"Có nhà mà không về, lại nghỉ ở đây?"
Nghe giọng Phó Thịnh Niên như đang kìm nén cơn giận, Giản Dao buông anh ra, bước đến cạnh giường, cúi người ấn thử đệm, rất mềm.
Cô nằm luôn xuống giường, chống đầu nhìn Phó Thịnh Niên đang mặt mày u ám, uể oải ngáp một cái, rồi kéo lấy chiếc gối tựa đầu, đang định kéo chăn đắp thì Phó Thịnh Niên lập tức bước đến, bế cô lên.
"Buồn ngủ thì về nhà ngủ."
Cô khẽ "ừ" một tiếng, vòng tay ôm cổ anh, má tựa vào vai anh, để mặc Phó Thịnh Niên bế cô rời khỏi văn phòng.
Khi xuống thang máy, điện thoại trong túi áo khoác của anh rung liên tục.
Phó Thịnh Niên không có tay nghe máy nên cũng mặc kệ.
Ra khỏi hội sở, anh bế Giản Dao lên xe, dặn tài xế lái về nhà, rồi lấy điện thoại trong túi ra xem, là Giản Thi gọi.
Anh không gọi lại, chỉ ôm chặt Giản Dao đang ngáp liên tục vì buồn ngủ vào lòng.
Thực ra Giản Dao chỉ giả vờ buồn ngủ, cô đương nhiên liếc thấy cuộc gọi nhỡ của Giản Thi, tổng cộng ba cuộc.
Cô ngồi dậy, leo lên đùi Phó Thịnh Niên, má cọ vào anh như con mèo nhỏ ngoan ngoãn.
Khuôn mặt cau có của Phó Thịnh Niên dịu đi, anh nắm chặt lấy cô, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô, g nhịn được nói: "Mang thai bụng to thế rồi mà còn chạy lung tung, em đừng quên vẫn có người muốn lấy mạng em."
"Em biết mà."
Chuyện quan trọng như vậy sao cô có thể quên, nhưng cô cũng không thể suốt ngày ru rú trong biệt thự không làm gì.
Ngoài việc góp vốn vào hội sở của Đường Chiến, cô còn đang chuẩn bị thành lập công ty quản lý nghệ sĩ riêng. Cô đã liên lạc và kéo được vài người từng làm việc cho mình. Chẳng bao lâu nữa, công ty sẽ được thành lập, ký vài nghệ sĩ, nâng đỡ vài gương mặt mới, đó là những việc cô sẽ làm tiếp theo.
Tập trung vào sự nghiệp chẳng phải tốt hơn sao?
Cần gì phải dồn hết tâm trí vào một người đàn ông như Phó Thịnh Niên, hết lần này đến lần khác lừa dối cô?
Đến giờ anh vẫn còn liên lạc với Giản Thi, cô thực sự không thể tin anh nữa, cô phải dựa vào chính mình.
Xe dừng trong sân biệt thự gia đình họ Phó, Phó Thịnh Niên bế cô xuống xe, bế lên tận phòng trên tầng hai, đặt cô lên giường.
Anh giúp cô tháo giày, cô liền nằm xuống giường, kéo chăn chuẩn bị ngủ. Nhưng Phó Thịnh Niên lại đè lên người cô, hôn nhẹ lên má, còn muốn cởi đồ cô ra.
Cô kéo chăn chặt hơn, nhắm mắt khẽ lẩm bẩm: "Chồng à, hôm nay em mệt lắm rồi, tha cho em, để em ngủ có được không?"
Anh đã đi khách sạn với Giản Thi rồi, còn muốn chạm vào cô?
Đừng hòng!

Nhận xét
Đăng nhận xét