[Truyện ngôn tình] Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 233 "Sự tiếc nuối ở trong lòng"
Cô ấy có nên nhắc nhở hay không?
"Tối nay ăn tối cùng nhau nhé?" Lục Ngộ Chi chủ động mời.
Giản Dao suy nghĩ một lát rồi nói: "Đến nhà tôi ăn đi."
Cô vẫn chưa báo cho Quân Quân và Thu Nguyệt sẽ không về nhà ăn tối, vào giờ này, có lẽ họ đã bắt đầu chuẩn bị bữa tối rồi.
Lục Ngộ Chi cảm thấy bất ngờ và hạnh phúc, trong ánh mắt màu nâu sẫm dần dần tràn đầy niềm vui.
"Anh đợi tôi một chút, tẩy trang xong chúng ta sẽ đi."
Anh gật đầu cười, quay người ngồi xuống ghế sofa kiên nhẫn đợi Giản Dao.
Cô tháo bộ tóc giả xuống, chải lại tóc rồi chỉnh lại gọn gàng, sau đó tẩy trang trên mặt, xách túi lên nói với Lục Ngộ Chi đang ngồi trên sofa: "Đi thôi."
Hai người một trước một sau bước ra khỏi phòng trang điểm, cô bảo tài xế xe bảo mẫu tan làm, rồi ngồi lên xe của Lục Ngộ Chi.
Lục Ngộ Chi nghe nói cô đã chuyển đến nhà mới, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, khu biệt thự Đỉnh Vàng ở rất gần Tứ hợp viện của anh, gần đến mức đi bộ mười phút là có thể đến nơi.
Sau khi xe bảo mẫu rời đi, chỉ còn xe của vệ sĩ theo sau xe họ, Lục Ngộ Chi đã quen với việc Giản Dao có vệ sĩ theo bên cạnh, nên không quá ngạc nhiên, tuy nhiên Giản Dao ở trên xe tâm trí luôn có chút lơ đãng, khiến anh khá để ý đến.
"Cô đang nghĩ gì vậy?" Anh quay đầu nhìn cô một cái.
Cô muốn nói rồi lại thôi, do dự một lúc, cuối cùng cũng mở lời, "Em gái anh dạo này vẫn khỏe chứ?"
"Rất khỏe, sao đột nhiên cô lại nhắc đến em áy?"
"Cô ấy khi nào sẽ kết hôn với chồng sắp cưới?
Đã định xong ngày chưa?"
"Chưa, chắc phải đợi cô ấy tốt nghiệp đại học."
"Quan hệ của họ thế nào?"
Nghe đến câu này, Lục Ngộ Chi không khỏi nhớ lại lúc Tô Dung Nhi gọi điện cho Trương Hàn Vũ, gọi Trương Hàn Vũ với tên thân mật là anh yêu, chuyện này anh đã nói với Lục Vân Tê, nhưng Lục Vân Tê không tin anh.
"Tối hôm qua, tôi tình cờ nhìn thấy chồng sắp cưới của em gái anh đi cùng với một người phụ nữ, anh ta đã đưa cô ấy vào khách sạn."
Giản Dao không nhịn được nữa mà nói ra, nếu không nói ra, cô cảm thấy khó chịu khi đối diện với Lục Ngộ Chi.
Lục Ngộ Chi không tỏ ra biểu cảm ngạc nhiên, "Người phụ nữ đó có phải là Tô Dung Nhi?"
Giản Dao tròn mắt lên, "Anh biết họ.."
"Đúng vậy, đoán được thôi."
"Em gái anh biết không?"
"Vẫn chưa biết."
"Có thể anh nghĩ tôi hơi nhiều chuyện, nhưng anh nên nói với cô ấy, chuyện này mà giấu giếm đi không hay cho lắm đâu."
Lục Ngộ Chi gật đầu, "Anh sẽ nói với cô ấy, cảm ơn cô."
Nụ cười trên mặt người đàn ông đã biến mất, vẻ mặt có phần nghiêm túc hơn, anh đạp mạnh chân ga tăng tốc xe, nhanh chóng lái vào khu biệt thự Đỉnh Vàng.
Theo Giản Dao vào nhà, nhân lúc Giản Dao đi pha cà phê cho anh, anh đã bấm số gọi cho Lục Vân Tê.
Khi Giản Dao mang cà phê đã phá xong ra, thấy Lục Ngộ Chi đứng bên cửa sổ, đang gọi điện cho ai đó, giọng nói hạ thấp xuống, cô đoán có thể anh đang liên lạc với Lục Vân Tê, không làm phiền, mà chỉ đặt cà phê lên bàn trà, ngồi trên sofa đợi anh nói chuyện xong, mới gọi anh một tiếng, "Anh Lục, cà phê đã pha xong rồi."
Lục Ngộ Chi đổi sang vẻ mặt cười ấm áp đi đến trước mặt cô, ngồi xuống bên cạnh cô.
"Ngày mai là thứ Bảy, có rảnh không?"
"Buổi sáng thì có."
Giản Dao có một cảnh quay vào chiều và tối mai, buổi sáng cô rất rảnh.
Nụ cười của Lục Ngộ Chi sâu hơn, "Vậy tôi có thể hẹn cô với tư cách là bạn bè không?"
"Cái này..."
"Cô có muốn đi đâu không?"
Giản Dao im lặng một hồi lâu, rồi nói: "Sở thú."
Lục Ngộ Chi ngạc nhiên, "Sở thú? Cô chưa từng đi sở thú à?"
"Kỳ lạ lắm hay sao?"
Mẹ cô mất sớm, Giản Minh Sơ luôn để tâm đến Mạnh Mỹ Trúc và Giản Thi, chưa từng đưa cô đi sở thú, cô rất luôn muốn đi, năm mười tám tuổi, Phó Thịnh Niên hứa sẽ đưa cô đi, nhưng năm đó cha mẹ anh gặp tai nạn mà qua đời, tâm trạng của anh luôn trong tình trạng xuống dốc, họ đi không thành.
Thực ra chỉ là mua vé cổng thì có thể đi rồi, cô muốn đi lúc nào cũng được, nhưng cô vẫn muốn đi cùng Phó Thịnh Niên, thời gian lâu dần, cả hai đều quên mất chuyện này, bây giờ nhớ lại, coi như là một sự tiếc nuối trong lòng cô vậy.
"Vậy nếu như cô muốn đi, ngày mai tôi đưa cô đi, sáng mai tám giờ tôi đến đón cô."
Giản Dao vẫn chưa kịp phản ứng đáp lại lời, thì từ phía bếp đã vang lên tiếng của Quân Quân: "Chị Dao, bữa tối chuẩn bị xong rồi."
Cô lập tức đứng dậy, mời Lục Ngộ Chi đi vào phòng ăn.
Bữa ăn này rất ấm áp hòa hợp, Lục Ngộ Chi lịch sự, tất cả mọi mặt đều khiến Giản Dao cảm thấy anh là một người đàn ông rất tốt, sau bữa ăn, thời gian vẫn còn sớm, mới hơn chín giờ.
Sau khi tiễn Lục Ngộ Chi ra về, Giản Dao đang định quay về phòng ngâm trong bồn tắm một lúc, thì chuông cửa reo lên.
Thu Nguyệt chạy ra mở cửa, người đến là Lục Vân Tê, điều này khiến Giản Dao vô cùng ngạc nhiên.
"Cô Lục, cô có thấy anh trai của cô không? Anh ấy vừa đi rồi."
"Nhìn thấy rồi, tôi không phải đến tìm anh ấy, là tôi đến tìm cô." Lục Vân Tê tức giận đi đến trước mặt cô, kéo cô đi ra ngoài.
"Cô làm gì vậy?"
"Không phải cô nói rằng chồng sắp cưới của tôi và bạn thân nhất của tôi có mối quan hệ mờ ám hay sao? Tối hôm nay, cô cùng tôi đi bắt gian."
Giản Dao ngẩn người ra, trong lòng có chút ác cảm, cô muốn hất tay Lục Vân Tê ra, nhưng khi bừng tỉnh lại thì Lục Vân Tê đã đẩy cô vào trong xe.
Cô đành ngồi ngay ngắn trên ghế, thắt dây an toàn vào.
Thấy Quân Quân và Thu Nguyệt từ trong nhà chạy ra, nhìn cô với vẻ mặt đầy lo lắng, cô mỉm cười với họ, "Không sao, vào trong đợi tôi, tôi sẽ về nhanh thôi."
Lục Vân Tê ngồi vào xe, lái xe nhanh như bay.
Cô nhìn chằm chằm vào định vị điện thoại của Trương Hàn Vũ trên màn hình điện thoại, hai tay nắm chặt vô lăng, mặt mày xám xịt.
Kể từ sau khi Lục Ngộ Chi đề cập đến mối hệ không đơn giản giữa Trương Hàn Vũ và Tô Dung Nhi, cô đã lén định vị điện thoại của Trương Hàn Vũ, tối hôm qua, cô đã theo dõi đến nhà hàng mà cô thường hay đến, nhìn thấy Trương Hàn Vũ đưa Tô Dung Nhi đi ăn uống vui vẻ, lại đưa Tô Dung Nhi vào khách sạn, mãi đến sáng hôm nay hai người mới trả phòng ra ngoài.
Cô bị sốc không ít, rất muốn xông lên đánh đôi cẩu nam nữ đó, nhưng cô không có đủ can đảm.
Cô thích Trương Hàn Vũ, cô không thể ngờ rằng người đàn ông luôn yêu thương luôn chiều chuộng cô lại phản bội lại cô.
Điều khiến cô ghê tởm nhất là Tô Dung Nhi trước mặt thì một kiểu sau lưng lại là một kiểu, quyến rũ người đàn ông của cô, trước mặt cô lại giả vờ làm chị em tốt với nhau.
Chỉ cần nghĩ đến việc họ đã lén lút đi khách sạn không biết bao nhiêu lần ở sau lưng cô, cô liền muốn nôn.
Giản Dao chú ý thấy định vị trên điện thoại là một khách sạn, trong đầu tưởng tượng ra cảnh Lục Vân Tê xông vào phòng có thể sẽ đánh nhau một trận, khi đang do dự không biết có nên liên lạc với Lục Ngộ Chi hay không thì cô phát hiện ra mình không mang theo điện thoại.
Bị Lục Vân Tê đột nhiên kéo ra khỏi nhà, cô chẳng mang theo gì cả.
"Gọi điện cho anh trai cô đi."
Lục Vân Tê quay đầu nhìn cô một cái, bực bội nói: "Không được gọi cho anh ấy, chuyện của tôi để tôi tự giải quyết."
"Thế tại sao cô lại kéo tôi ra ngoài?"
"Tôi thích."
“...”
Nửa giờ sau, xe dừng lại bên ngoài khách sạn, Lục Vân Tê mang theo điện thoại, kéo Giản Dao xuống xe, hai người cùng đi vào khách sạn, vào thang máy đi lên lầu.
Vẫn là khách sạn đó, vẫn là căn phòng đó.

Nhận xét
Đăng nhận xét