[Truyện ngôn tình] Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 234 "Uống nhiều rượu thế này, thèm đòn phải không"
Cô ta nghiến răng, gõ cửa phòng, rồi nén giọng dùng giọng mũi nói: "Dịch vụ phòng đây!"
Rất nhanh, cửa phòng được một người phụ nữ mở ra.
Đó là một người phụ nữ mặc áo choàng tắm, tóc dài ướt sũng xõa xuống, khuôn mặt trang điểm rất đậm, không ai khác chính là người bạn thân của cô ấy, Tô Dung Nhi.
Nhìn thấy cô ta, Tô Dung Nhi sững cả người, phản ứng đầu tiên là đóng cửa lại, nhưng cô ta đã dùng chân đạp cửa mở ra, làm Tô Dung Nhi bị cánh cửa đẩy ngã ngồi bệt xuống đất.
"Vân Tê, nghe tớ giải thích."
Trương Hàn Vũ đang nằm trên giường chơi điện thoại, nghe thấy hai chữ "Vân Tê" thì bật dậy ngay tức khắc.
Anh ta vẫn chưa tắm, trên người vẫn mặc bộ vest từ khi đến đây. Thấy Lục Vân Tê giận dữ nhìn mình và Tô Dung Nhi, anh ta mở miệng định giải thích, nhưng lại cảm thấy vô ích, liền chỉ tay vào Tô Dung Nhi nằm dưới đất: "Là cô ta quyến rũ anh."
Tô Dung Nhi tái mặt, khó tin nhìn anh ta: "Hàn Vũ, anh nói gì vậy?"
"Là cô quyến rũ tôi."
Nói xong, Trương Hàn Vũ nhảy xuống giường, chạy hai bước đã đến trước mặt Lục Vân Tê, anh ta quỳ xuống ngay tắp lự, nói: "Em yêu, đều là tại anh không kiềm chế được cám dỗ, là cô ta quyến rũ anh, chủ động ôm anh."
Lục Vân Tê không hề tin lời dối trá của anh ta. Cô ta nhìn thấy Giản Dao đi vào, bèn đóng cửa phòng lại, xắn tay áo nắm tóc Tô Dung Nhi kéo vào phòng tắm.
"Đợi tôi xử lý xong cô ta, sẽ xử lý tới anh."
Tô Dung Nhi bị kéo da đầu đau điếng, hét lên chói tai.
Lục Vân Tê không hề khách sáo kéo cô ta vào phòng tắm, thấy nước mà Tô Dung Nhi đã tắm trong bồn tắm vẫn chưa thoát hết thì nhấn đầu cô ta xuống nước.
Tô Dung Nhi bị sặc mấy ngụm nước, liều mạng vùng vẫy.
Lục Vân Tê kéo cô ta lên để cô ta thở, rồi lại nhấn đầu cô ta xuống nước.
Trương Hàn Vũ nhìn cảnh đó mà da đầu tê dại. Tuy rất đau lòng cho Tô Dung Nhi, nhưng bây giờ không phải là lúc để anh ta đau lòng.
"Vân Tê, thực sự là cô ta quyến rũ anh. Em xem, quần áo anh còn nguyên! Thực ra bọn anh chưa làm gì cả, em phải tin anh." Trương Hàn Vũ vừa quỳ vừa bò đến trước mặt Lục Vân Tê, anh ta cần đầu tư của nhà họ Lục. Vì đồng tiền mà anh ta đính hôn với Lục Vân Tê, anh ta không thể vì Tô Dung Nhi mà phá hỏng cuộc hôn nhân này.
Anh ta cố gắng nhẫn nhịn, nhìn Lục Vân Tê kéo Tô Dung Nhi lên ném xuống đất. Anh ta đưa tay định kéo tay Lục Vân Tê, nhưng bị cô ta đá mạnh ngã xuống đất.
"Em phải tin anh, anh thực sự bị oan."
Anh ta bò dậy, chỉ vào Tô Dung Nhi đang nằm thở hổn hển dưới đất, giận dữ nói: "Là người phụ nữ đáng chết này lẳng lơ mời gọi anh, đều là lỗi của cô ta."
Tô Dung Nhi không thể tin vào tai mình. Người đàn ông đã theo đuổi cô ta từ thời đại học, giờ đây lại đổ hết trách nhiệm lên đầu cô.
Cô ta đỏ hoe mắt, nước mắt hòa với nước trên mặt chảy xuống, trông vô cùng nhếch nhác.
"Vân Tê, cậu có tin lời anh ta không?" Cô ta ngước mắt nhìn Lục Vân Tê, nước mắt rơi lã chã, cô ta nói: "Anh ta đã theo đuổi tớ rất lâu rồi, bọn tớ luôn giữ kiểu quan hệ này. Không phải tớ quyến rũ anh ta, mà là anh ta vì tiền mới đính hôn với cậu. Anh ta không hề muốn cưới cậu, anh ta nói cậu có tính khí cộc cằn, không có phẩm vị, là một người phụ nữ mất giá, nếu cậu không phải là tiểu thư nhà họ Lục, thậm chí anh ta sẽ không thèm nhìn cậu lấy một cái."
Nói xong, cô ta yếu ớt nhìn Trương Hàn Vũ, chửi: "Anh là đồ cặn bã, anh đối xử với tôi như vậy, lương tâm anh không thấy đau sao?"
Hai người chính thức yêu nhau từ năm ba đại học, vì anh ta, cô ta cam lòng giấu giếm mối quan hệ này, còn giúp anh ta lấy lòng Lục Vân Tê, cuối cùng lại rơi vào kết cục như thế này.
Cô ta thật ngu.
Cô ta cảm thấy trái tim mình đau như bị xé, thở không nổi, chưa được một lúc đã ngất xỉu.
Lục Vân Tê thấy cô ta ngất xỉu, đôi mắt sắc bén dời sang nhìn Trương Hàn Vũ. Lục Vân Tê tháo giày cao gót ném vào người Trương Hàn Vũ như phát điên.
Trương Hàn Vũ giơ hai tay ôm đầu, chỉ cảm thấy nhục nhã.
Cả đời này anh ta chưa từng bị phụ nữ đánh như vậy, thực ra anh ta không hề thích một người không hề có phẩm vị như Lục Vân Tê, Người mà trong lòng anh ta luôn nghĩ luôn nhớ là Tô Dung Nhi.
Nhưng gia cảnh Tô Dung Nhi bình thường, không môn đăng hộ đối với anh ta...
Anh ta đã hứa với Tô Dung Nhi sẽ đính hôn với Lục Vân Tê trước, đợi lấy được đầu tư rồi sẽ bỏ Lục Vân Tê, không ngờ mối quan hệ của hai người đã bị Lục Vân Tê phát hiện.
Nhìn người phụ nữ của mình nằm sấp trên sàn lạnh lẽo vì bị Lục Vân Tê bắt nạt thê thảm. Anh ta lòng đau như cắt, đã không thể diễn kịch được nữa, thế là quyết đoán nắm tay đang cầm giày cao gót của Lục Vân Tê, tay kia tát mạnh vào mặt Lục Vân Tê.
Lục Vân Tê không ngờ anh ta dám đánh trả nên bị anh ta tát một cái nghiêng người ngã xuống đất, đầu óc choáng váng.
Cô ta bò dậy nhưng còn chưa đứng vững, thì đã bị Trương Hàn Vũ đá mạnh một cái, khiến cô ta ngã vào bồn tắm. Sau đó Trương Hàn Vũ bế ngang Tô Dung Nhi lên và rời đi không thèm nhìn lại.
Giản Dao nhìn Trương Hàn Vũ bế Tô Dung Nhi rời đi, sau đó bước vào phòng tắm, thấy Lục Vân Tê ngồi trong bồn tắm, toàn thân ướt sũng thì tiến lên đỡ cô ta dậy. Lục Vân Tê đột nhiên ôm chặt cô ấm ức bật khóc nức nở.
Cô an ủi một hồi lâu, tâm trạng của Lục Vân Tê mới ổn định lại.
Cả hai rời khỏi khách sạn, quay lại xe, lần này Lục Vân Tê lại lái xe với tốc độ rất nhanh.
Xe không đi về khu biệt thự Đỉnh Vàng, mà đi đến hội sở Phượng Hoàng.
"Nghe nói chị là bà chủ ở đây, có thể mời em một ly không?" Sắc mặt Lục Vân Tê trắng bệch, mệt mỏi hỏi cô.
Cô do dự một lúc, cuối cùng quyết định dẫn Lục Vân Tê vào hội sở, sắp xếp phòng riêng, rồi vào văn phòng lấy một bộ quần áo sạch sẽ đưa cho Lục Vân Tê.
Lục Vân Tê không có ý định thay, chỉ ngồi trên ghế sofa uống hết ly này đến ly khác.
"Uống với em đi."
Lục Vân Tê rót một ly rượu đặt trước mặt cô, ngước đôi mắt đẫm nước mắt nhìn cô, nói: "Trước đây em có thái độ không tốt với chị, anh trai em đã dạy lại em rồi. Xin lỗi, thật sự xin lỗi."
Giản Dao không nhịn được vỗ vai cô ta, nói: "Chuyện đã qua đừng nhắc lại nữa, chị có thể mượn điện thoại của em không?"
Cô định liên lạc với Lục Ngộ Chi đến đón Lục Vân Tịch về.
"Chị định gọi cho anh em à?"
"Đúng."
"Em không muốn anh ấy biết em ở đây." "Tại sao?"
"Anh ấy đã nhắc nhở em về mối quan hệ giữa Trương Hàn Vũ và Tô Dung Nhi từ sớm, ban đầu em không tin anh ấy, chắc chắn anh ấy sẽ nghĩ em rất ngốc, bây giờ em không có mặt mũi nào gặp anh ấy."
"Anh ấy là anh trai em, chắc chắn sẽ đứng về phía em."
"Chị đừng để anh ấy đến, ở lại với em được không? Chị Dao, lòng em rất khó chịu, chị ở lại với em đi chị."
Lục Vân Tịch mượn hơi men để nhõng nhẽo với cô, cô ta vừa ôm cánh tay cô vừa dựa đầu vào vai cô.
Cô hơi bất ngờ, trái tim bỗng mềm đi.
"Được, chị sẽ ở lại với em."
Hai người uống đến hơn một giờ sáng, quên cả thời gian, đều say khướt.
Phó Thịnh Niên nhận được điện thoại của vệ sĩ, biết Giản Dao đang ở hội sở Phượng Hoàng uống rượu với em gái Lục Ngộ Chi thì tức giận tìm đến, còn báo cho Lục Ngộ Chi đến đón em gái của anh ấy.
Hai người gặp nhau trong thang máy, mặt mày căng thẳng, sắc mặt khó coi.
Cả hai lần lượt vào phòng riêng, thấy Giản Dao và Lục Vân Tê ôm nhau uống rượu. Vẻ mặt Phó Thịnh Niên sa sầm bước tới, giật lấy ly rượu trong tay Giản Dao, vác cô lên vai.
"Anh là ai vậy? Anh làm gì thế! Mau thả tôi ra."
"Uống nhiều rượu thế này, thèm đòn phải không?"
Nhận ra giọng anh, Giản Dao tỉnh rượu hơn vài phần, cô hỏi: "Sao anh lại đến đây?"

Nhận xét
Đăng nhận xét