[Truyện ngôn tình] Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 235 "Mở mắt nói càn"
"Nếu anh không đến, em định uống đến bao gio?"
Mặt Phó Thịnh Niên đen lại, liếc nhìn Lục Ngộ Chi một cái, rồi sải bước dài đi ra ngoài.
Khi anh quay người đi, Giản Dao mơ hồ dường như nhìn thấy Lục Ngộ Chi.
"Anh Lục?"
"Cô Giản, đợi đã..." Lời của Lục Ngộ Chi vừa mới bắt đầu thì Phó Thịnh Niên đã vác cô ra khỏi phòng bao riêng.
Lục Vân Tê nắm lấy tay anh, mắt đẫm lệ, "Anh, cái tên khốn Trương Hàn Vũ đó thật sự đang luôn lừa dối em."
"Đừng lo, anh sẽ giúp em đòi lại công bằng."
"Em đã tìm đến khách sạn để dạy dỗ hắn, hắn còn đánh lại em."
Lục Ngộ Chi nhíu chặt mày lại, "Hắn ta đánh em?"
"Hắn ta gan lớn bằng trời, đã tát em một cái, lại còn đá em một cú."
Lục Vân Tê vừa nói vừa khóc òa lên, gương mặt Lục Ngộ Chi trong phút chốc tối sầm lại, anh ngồi xuống bên cạnh Lục Vân Tê, ôm lấy cô rồi nhẫn nại an ủi.
Trong thang máy, Giản Dao cảm thấy khó chịu khủng khiếp, mặt nhăn lại vỗ vỗ vào lưng Phó Thịnh Niên, "Để em xuống, em khó chịu quá."
"Biết khó chịu mà còn uống nhiều đến như thế."
Phó Thịnh Niên bực bội đặt cô xuống, nhưng chân cô chưa kịp chạm đất thì đã bị anh nhấc lên lần nữa, một giây trước cô còn nằm trên vai anh, một giây sau cả người đã bị anh ôm trọn vào lòng.
Đầu cô quay cuồng, gương mặt Phó Thịnh Niên cứ lắc qua lắc lại trước mắt, lắc đến mức cô muốn nôn ra rồi.
"Đừng lắc nữa."
"Anh không có lắc."
"Là anh lắc đấy, lắc nữa là tôi nôn ra đấy."
"Em cố nhịn cho anh, bộ vest mới đặt may, em mà dám nôn lên người anh thì.."
"Oẹ!"
Dạ dày của Giản Dao lộn xộn lên, cô không nhịn được nữa, nôn hết lên người anh, nôn xong còn bịt mũi lại có chút chê bai anh.
"Hồi quá"
"Là em nôn ra mà còn chê hội?"
Anh chau mày lại, gương mặt lúc xanh lúc trắng, bị mùi của chất nôn trên ngực kích thích đến mức nôn khan theo.
Không gian trong thang máy nhỏ, không khí ngột ngạt, cái mùi đó cứ quanh quẩn bên mũi anh không rời.
Anh cũng muốn nôn ra rồi!
Anh cố gắng đè nén sự khó chịu lại, khi cửa thang máy vừa mở ra anh liền chạy nhanh ra ngoài.
Ra khỏi hội sở, anh bế Giản Dao vào xe, ngay lập tức cởi chiếc áo bẩn ra định ném vào thùng rác ở bên đường.
Giản Dao nằm trên cửa sổ xe nhìn anh, không hài lòng: "Đồ còn tốt thế tại sao lại bỏ đi?"
"Bẩn rồi."
"Không phải giặt sạch là được hay sao."
"Em có giặt giúp anh không?"
"Không."
"Nếu em không giặt giúp anh vậy thì anh không cần nữa."
Giản Dao suy nghĩ rồi lẩm bẩm: "Vậy tôi giặt giúp anh."
Phó Thịnh Niên nhếch môi cười nhẹ, cuộn chiếc áo bẩn lại ném vào ghế sau xe, sau đó ngồi vào ghế lái, cúi người sát vào Giản Dao cài dây an toàn lại cho cô.
Chiếc RollsRoyce rời khỏi hội sở, không lâu sau đã đi vào khu Biệt thự Đỉnh Vàng.
Xe vừa dừng lại, người ngồi ghế phụ đã tự tháo dây an toàn ra rồi xuống xe, Phó Thịnh Niên liền giật mình, vội vàng xuống theo, thấy Giản Dao đang loạng choạng mở cửa ghế sau, cúi người định lấy chiếc áo bẩn ở ghế sau.
Anh chạy vài bước đến, một tay đỡ lấy cô, tay kia bảo vệ đầu cho cô, kéo cô ra khỏi ghế sau. "Làm gì vậy?"
Cô chớp chớp mắt nhìn anh, "Áo bẩn rồi, phải mang giặt chứ"
Anh cười bất lực, nhất thời không biết nên vui hay giận.
"Em đứng còn đứng không vững, còn giặt đồ gì nữa."
"Em đứng vững lắm."
Cô gạt tay anh ra, tự cho rằng mình đứng rất thẳng ở trước mặt anh.
"Anh xem, tôi đứng rất vững mà."
Nhưng trong mắt Phó Thịnh Niên thì cô đang lắc lư, lắc qua trái lắc qua phải, hoàn toàn không có liên quan đến chữ vững chút nào.
"Được rồi, em đứng rất vững."
Miệng anh nói thế, nhưng một tay đã ôm lấy eo cô, tay kia luồn qua chân cô, dễ dàng bế cô lên.
Cánh tay mềm mại trắng nõn của cô lập tức ôm lấy cổ anh, gương mặt đỏ bừng cũng áp vào, dụi dụi vào cổ anh, mơ màng gọi tên anh, "Phó Thịnh Niên."
"Ừ?"
Anh ôm cô bước lên bậc thềm, dùng chân đá vào cánh cửa.
"Người anh vẫn còn mùi hôi đấy."
Anh cười khổ, "Là em nôn đấy."
"Phó Thịnh Niên."
"Anh đây."
Cô ôm lấy anh chặt hơn, làm anh có chút khó thỏ.
Quân Quân và Thu Nguyệt nghe thấy tiếng đá cửa, vội vàng chạy ra mở cửa.
Phó Thịnh Niên nhanh chóng bước vào, leo lên cầu thang xoắn để lên lầu, anh đi thẳng vào phòng ngủ chính, đặt cô gái đang ôm chặt cổ anh, sắp làm anh nghẹt thở lên trên giường, hít một hơi thật sâu.
Quân Quân và Thu Nguyệt theo sau, đứng ở cửa phòng không dám tiền gần.
"Pha một ly nước mật ong mang lên đây" Anh dặn dò một tiếng.
Hai người vội vàng chạy xuống lầu.
Vài phút sau, anh đưa ly nước mật ong đến miệng Giản Dao, nhưng cô nhất quyết không chịu uống, cả khuôn mặt đều vùi vào vai anh, vai và cánh tay thả lỏng xuống, như thể không còn sức lực.
Ý thức của cô vẫn còn được chút tỉnh táo, nhưng men rượu quá mạnh, cô cảm thấy đầu và cơ thể đều rất nặng nề, dường như không phải của mình vậy.
"Em như này là đã uống bao nhiêu vậy?"
Anh đặt ly nước lên tủ đầu giường, quay lại ôm cô, bàn tay xoa nhẹ tóc cô, "Sau này đừng uống nhiều như vậy nữa, anh sẽ lo lắng đấy."
Cơ thể vừa mới dưỡng khỏe lại, uống rượu như thế này rõ ràng là không cần mạng nữa mà.
"Tôi không có uống nhiều."
"Còn cãi."
"Tôi thật sự... không có uống nhiều..."
Cô khó khăn ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, rồi lại cúi đầu xuống, dựa vào vai anh thở dốc.
"Anh Phó, có cần chuẩn bị nước tắm hay không?" Quân Quân hỏi nhỏ.
"Không cần."
Giản Dao say đến thế này, anh không dám để cô tắm.
Anh vẫy tay ra hiệu cho Quân Quân và Thu Nguyệt ra ngoài, hai người rất nghe lời, khi ra khỏi cửa còn tiện tay nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Nghe thấy tiếng cửa đóng lại, Giản Dao bỗng nhiên nhận ra trong phòng chỉ còn lại hai người cô và Phó Thịnh Niên.
"Anh không đi à?"
"Anh muốn ở lại."
"Không thích hợp."
Phó Thịnh Niên im lặng một hồi, nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu cô, "Vậy anh đợi em ngủ say rồi đi, được không?"
Cô ừ một tiếng, ngoan ngoãn nằm xuống, nhắm mắt lại, cô cảm thấy cơ thể mình đang xoay tròn trong bóng tối, hoàn toàn không thể kiểm soát được, không nghe theo sự điều khiển của não bộ, cứ xoay mãi xoay mãi.
Cái cảm giác này rất là khó chịu.
Phó Thịnh Niên thấy cô cứ mãi nhíu mày, tay chân nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh cô, duỗi cánh tay ra ôm cả người cô vào lòng.
Cô không biết mình đã ngủ say từ lúc nào, khi tỉnh dậy, phát hiện mình đang nằm trên ngực Phó Thịnh Niên, một tay đang ôm chặt eo anh, cô vội vàng bật dậy, nhưng bật dậy quá mạnh, đau đầu cùng với chóng mặt, trước mắt cô tối sầm lại, ngã lại lên người anh, đánh thức anh dậy.
Anh kêu lên một tiếng, rồi ngồi dậy.
Cô nhanh chóng bật ra, kéo khoảng cách với anh ra.
"Sao anh lại chưa đi?"
Cô xoa đầu đang đau như muốn nứt ra, nhìn anh vô cùng ngạc nhiên.
Anh sờ tai với dáng vẻ rất nghiêm túc, "Anh ngủ quên mất."
"Là anh cố ý có đúng không?"
"Chắc chắn không phải."
Sao cô lại cảm thấy anh đang nói dối?
"Anh thật sự không cẩn thận ngủ quên thôi."
Phó Thịnh Niên mở mắt nói càn.
Giản Dao không có thời gian tính toán với anh, cô nhớ ra Lục Ngộ Chi hẹn tám giờ đến đón cô đi sở thú, liền vội vàng xuống giường.
Phó Thịnh Niên tựa vào đầu giường, nhìn cô loạng choạng chạy vào phòng tắm, tưởng cô vội vàng chuẩn bị để đi quay phim, anh khẽ cười, đứng dậy một cách không vội vã, đi xuống lầu ra ngoài sân lấy chiếc áo khoác bị Giản Dao đã nôn bẩn ở trong xe.
Cô nói sẽ giặt áo cho anh, anh phải nhắc cô mới được, lỡ cô tỉnh dậy không nhớ những gì đã nói vào tối hôm qua thì sao.
Anh cầm chiếc áo khoác định đi vào nhà, thì một chiếc xe bất ngờ chạy vào trong sân, xe đỗ lại, một người vô cùng chướng mắt từ trong xe bước xuống.

Nhận xét
Đăng nhận xét