[Truyện ngôn tình] Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 236 "Anh Phó sắp ghen chết rồi"

Lục Ngộ Chi mặc một chiếc áo thun trắng và quần jeans đơn giản, đeo kính râm, cách ăn mặc trông vừa năng động vừa trẻ trung.

Anh ấy đứng bên cửa xe vài giây, tháo kính râm xuống, đôi mắt hơi nheo lại nhìn về phía Phó Thịnh Niên.

Anh ấy nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của Phó Thịnh Niên, gương mặt tuấn tú dần u ám.

"Anh Phó, sao anh lại ở đây?"

"Anh mới sáng sớm đến đây làm gì?"

"Tôi đến đón cô Giản, chúng tôi đi hẹn hò."

Phó Thịnh Niên cười khẽ: "Hẹn hò à?"

Anh không tin

"Anh đến sớm vậy..." Lục Ngộ Chi quan sát Phó Thịnh Niên từ đầu đến chân, phát hiện bộ đồ anh đang mặc vẫn là bộ đồ tối qua.

Anh không có rời đi.

"Anh ngủ lại ở đây à?"

Phó Thịnh Niên ngẩng cao cằm, rất cao ngạo, nói: "Đúng vậy."

"Cô Giản giữ anh qua đêm ở đây?"

"Không sai."

Lục Ngộ Chi ngẩn người, sau đó cười nhẹ, sắc mặt dịu đi đôi chút, nói: "Chắc là cô Giản cảm ơn anh vì tối qua đã đưa cô ấy về, không yên tâm để anh khuya vậy rồi còn lái xe về, nên giữ anh nghỉ ngơi ở phòng khách."

"Không phải phòng khách, là phòng ngủ chính. Chúng tôi ngủ chung một giường cả đêm."

Sắc mặt vừa dịu đi của Lục Ngộ Chi lại trở nên u ám vì lời nói của Phó Thịnh Niên.

Lục Ngộ Chi điều chỉnh lại cảm xúc của mình. Không muốn tiếp tục dây dưa với Phó Thịnh Niên nữa, sải bước lên bậc thang.

Cửa đang mở, anh ấy đi thẳng vào trong.

Được biết Giản Dao đang tắm nên anh ngồi xuống ghế sofa, kiên nhẫn chờ đợi.

Phó Thịnh Niên cầm bộ đồ bẩn đi vào, thấy anh ấy đang ngồi trên ghế sofa, bèn thuận tay đưa đồ cho Thu Nguyệt, cố ý nói lớn tiếng: "Dao Dao nói sẽ giúp tôi giặt, giặt đồ trước một lần rồi đưa cho cô ấy giặt."

Để tránh cô bị mùi nôn mửa của mình làm buồn nôn.

Thu Nguyệt gật đầu, nhận đồ dơ và đi vào phòng giặt.

Phó Thịnh Niên vào phòng khách tầng một tắm nhanh, rồi gọi điện cho quản gia, bảo quản gia mau chóng mang một bộ đồ đến.

Lục Ngộ Chi muốn đón Giản Dao đi hẹn hò, anh chịu nổi sao?

Anh đợi hơn mười phút, đồ vẫn chưa được mang đến, nhưng Giản Dao đã từ tầng hai đi xuống. Hôm nay trông cô rất đặc biệt, cô mặc áo thun trắng và quần jeans rất tùy tiện, để tóc xõa, đội mũ lưỡi trai.

Cách phối đồ của cô giống hệt với Lục Ngộ Chi, trông cứ như đồ đôi.

Hai người đã bàn trước sẽ mặc vậy sao?

"Nếu cô chưa ăn sáng thì chúng ta có thể ăn trên đường đi." Lục Ngộ Chi đứng dậy, mỉm cười ấm áp nhẹ nhàng.

Giản Dao gật đầu, đeo khẩu trang và bước theo anh ấy ra ngoài.

"Em đi đâu vậy?"

Phó Thịnh Niên không nhịn được hỏi.

Giản Dao quay đầu nhìn anh một cái, rất bình tĩnh nói: "Hẹn hò."

Không thể nhịn

Nếu không phải bây giờ trên người anh chỉ có quấn chiếc khăn tắm, người trên còn để trần thì anh đã chạy theo rồi.

Anh lấy điện thoại ra, gọi cho quản gia Quyền.

"Đến đâu rồi?"

"Đang chuẩn bị ra ngoài."

"Quay lại, lấy áo thun trắng và quần jeans."

Quản gia Quyền ở đầu dây bên kia ngơ ngác, nói: "Thiếu gia, đã lâu lắm rồi thiếu gia không mặc đồ giản dị như vậy, trong phòng quần áo không có áo thun trắng hay quần jeans."

"Nếu không có thì đi mua."

Anh bước đến cửa sổ, nhìn Giản Dao lên xe của Lục Ngộ Chi, thúc giục quản gia Quyền đi ngay.

Chiếc xe hơi màu đen rời khỏi biệt thự với tốc độ bình ổn, Giản Dao quay đầu nhìn Lục Ngộ Chi đang tập trung lái xe, rồi cúi xuống nhìn mình, vừa ngạc nhiên vừa có chút ngượng ngùng.

Cô chỉ mặc bừa mà thôi, nào ngờ lại trở thành đồ dối với Lục Ngộ Chi.

Hôm nay hai người đi đến sở thú, cô không muốn thu hút sự chú ý nên chọn trang phục đơn giản và bình thường, rõ ràng Lục Ngộ Chi cũng nghĩ giống cô.

"Muốn ăn gì?" Lục Ngộ Chi quay đầu hỏi cô.

"Ăn cháo đi."

Dạ dày của cô không thoải mái, có lẽ không ăn được gì khác.

Lục Ngộ Chi lái xe đến một tiệm ăn sáng, cùng Giản Dao uống cháo, đến chín giờ rưỡi thì hai người đã đến sở thú.

Mua vé xong, hai người vào cửa.

Đúng dịp thứ bảy, người đến sở thú rất đông, phần lớn là các phụ huynh dẫn con nhỏ và những cặp đôi trẻ tuổi.

Giản Dao không nổi bật hòa vào đám đông, nhưng Lục Ngộ Chi thì khác. Ngoại hình anh ấy cao ráo, vẻ ngoài đẹp trai nên thu hút rất nhiều cô gái trẻ đến làm quen, muốn kết bạn WeChat với anh ấy.

Song anh ấy đều lịch sự từ chối, nói rằng mình đã có bạn gái. Đang đi bên cạnh anh ấy là Giản Dao, nghiễm nhiên bị hiểu nhầm là bạn gái của anh ấy.

Không khí có phần ngượng ngùng, nhưng Giản Dao không muốn vạch trần anh ấy. Cô không muốn có quá nhiều người đến làm phiền hai người. Nếu bị nhận ra ở nơi công cộng thì có lẽ sẽ gây ra không ít rắc rối. Cô chỉ muốn được yên bình dạo chơi ở đây.

Lục Ngộ Chi đi bên cạnh cô, cùng cô xem khỉ, hổ, sư tử và sếu đầu đỏ. Thấy phía trước có một đám đông đang tụ lại, không biết đang xem gì, cô tò mò đi tới.

Nhưng cô thấp bé, phía trước nhiều người, toàn là đầu người đen nghịt nên cô không thấy gì cả.

"Là con công, nó xòe đuôi rồi." Lục Ngộ Chi nói. Giản Dao nhón chân, cố gắng nhìn thấy gì đó, nhưng trong tầm nhìn vẫn chỉ thấy đầu người khác.

"Muốn anh bế lên không?" Lục Ngộ Chi lịch sự hỏi cô.

Cô vừa định nói thì cơ thể đột nhiên bị nhấc bổng lên, hai chân cùng rời khỏi mặt đất. Cô đã bị người khác bế lên.

Cô giật mình, suýt nữa hét lên.

Cúi đầu xuống, phát hiện người bế cô là Phó Thịnh Niên thì hoàn toàn ngây người.

"Sao anh..."

"Thấy rồi chứ?" Phó Thịnh Niên ngẩng đầu nhìn cô, khóe môi cong lên nở nụ cười.

Tư thế anh bế cô như người lớn bế trẻ con. Đôi tay anh nâng cô lên cao, cô ngay lập tức cao hơn mọi người một cái đầu, tầm nhìn vượt qua nhiều cái đầu, thấy được con công đang xòe đuôi, tổng cộng có ba con, hai con xanh và một con trắng, tất cả đều đang xòe đuôi.

"Thấy rồi."

Cô cười, khen: "Ba con, rất đẹp."

Phó Thịnh Niên muốn cô nhìn thêm vài giây nên không vội đặt cô xuống, nhưng cô bị nâng lên quá cao, sống lưng cứ đuỗi thẳng nên rất mỏi, hai tay không biết đặt ở đâu nên chỉ có thể đặt tạm lên vai anh.

"Đó có phải là Giản Dao không?"

"Giản Dao!"

"A! Giản Dao!"

Trong đám đông đã có người nhận ra cô.

Cô đột nhiên hoảng loạn, vội vàng vỗ Phó Thịnh Niên, nói: "Đặt tôi xuống."

Lục Ngộ Chi vì sự xuất hiện của Phó Thịnh Niên mà sắc mặt trở nên khó chịu hơn. Thấy Phó Thịnh Niên bế Giản Dao không có ý định đặt cô xuống, ngược lại còn nâng cô lên cao hơn, khiến lưng cô không thẳng được, còn cong xuống, cơ thể choàng qua vai anh, bị anh vác đi trước sự chứng kiến của mọi người.

Những fan cuồng nhiệt không quản ngại chạy theo, còn có người lấy điện thoại ra chụp ảnh quay video, xung quanh lập tức trở nên hỗn loạn.

Lục Ngộ Chi bị đám đông đẩy và chen lấn, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng Phó Thịnh Niên và Giản Dao nữa.

"Anh Lục không theo kịp."

Phó Thịnh Niên chạy rất nhanh, Giản Dao bị choáng đến mức suýt nôn, nhưng vẫn không quên Lục Ngộ Chi đang đi theo bên cạnh đã không thấy đâu. Điều này khiến Phó Thịnh Niên rất khó chịu, thậm chí có chút ghen tuông.

Anh tránh được nhiều người, sau đó khiêng Giản Dao đến sau một hòn giả sơn và đặt cô xuống, kéo cô núp vào góc, bảo vệ cô trong vòng tay.

Hai người dính sát vào nhau, cô có thể nghe rõ nhịp tim mạnh mẽ của anh. Cô nhìn thấy anh đã thay đồ, mặc áo thun trắng và quần jeans xanh nhạt giống hệt cô.


<< Chương trước                                                                                                     Chương sau >>

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[Truyện ngôn tình] Thục Cẩm Nhân Gia - Chương 1 "Thiếu nữ giặt tơ"

[Truyện ngôn tình] Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 15 "Có chịu được không? Không chịu được thì gọi tôi"

[Truyện ngôn tình] Người vợ câm đắt giá: Người vợ bỏ trốn cùng đứa con! - Chương 14 "Tôi sẽ không để anh ta làm tổn thương em"