[Truyện ngôn tình] Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 237 "Nghi ngờ có tình mới"

Anh ta cố ý ăn mặc như vậy, có lẽ là vì cô và Lục Ngộ Chi mặc đồ quá giống cặp đôi, nên ghen rôi.

"Anh Lục thì sao đây?"

Cô ngẩng đầu nhìn anh, thấy anh thở dốc nhẹ, trán lấm tấm mồ hôi. Tay anh nhẹ nhàng xoa đầu cô, thản nhiên nói: "Mũ của em rơi rồi."

Cô đang lo lắng cho Lục Ngộ Chi, nhưng anh lại chỉ quan tâm đến chiếc mũ của cô.

"Anh thả tôi ra."

Cô vùng vẫy.

Anh buông cô ra, cô lập tức lấy điện thoại từ trong túi quần jeans và gọi vào số của Lục Ngộ Chi.

Phó Thịnh Niên không khỏi nhíu mày, nói: "Anh ấy có chân có tay, không tìm thấy em thì có thể tự về được, đâu phải trẻ con ba tuổi."

"Vứt bỏ anh ấy ở đó không hỏi không thăm, vậy chẳng phải là tôi rất bất lịch sự sao."

Giản Dao lườm anh một cái, quay lưng kéo khẩu trang xuống, gọi điện cho Lục Ngộ Chi.

Sau khi nói cho Lục Ngộ Chi biết vị trí của mình, cô cất điện thoại vào túi, quay đầu nhìn Phó Thịnh Niên tức giận nói: "Anh theo dõi tôi đến đây à?"

"Không phải."

"Vậy sao anh biết tôi ở đây?"

Thực ra là vệ sĩ âm thầm bảo vệ Giản Dao đã nói cho anh biết. Anh biết rõ từng hành động của cô, bất kể cô đi đâu làm gì, chỉ cần anh muốn thì anh đều có thể biết ngay lập tức.

"Nói đi."

Giọng điệu của Giản Dao nghiêm nghị hơn.

Phó Thịnh Niên không muốn nói cô biết việc đã sắp xếp vệ sĩ, tránh cho cô sẽ kích động mà yêu cầu anh rút hết vệ sĩ về. Trong hoàn cảnh bất đắc dĩ, anh đành phải thừa nhận đã theo dõi cô.

"Làm ơn sau này đừng theo tôi nữa."

"Em và Lục Ngộ Chi ra ngoài hẹn hò, anh rất không vui."

Anh nghiêm mặt, đôi mắt đen sâu hun hút nhìn chằm chằm cô, ba chữ Lục Ngộ Chi gần như được anh rít ra từ kẽ răng.

"Anh vui hay không không liên quan đến tôi, tôi hẹn hò với ai là quyền tự do của tôi, không liên quan đến anh."

"Anh đã nói rồi, em chỉ có thể thuộc về anh."

"Anh thích mơ mộng thì cứ tiếp tục mơ đi."

Cô tìm một chỗ bên cạnh núi giả ngồi xuống, dự định đợi Lục Ngộ Chi đến rồi đi khỏi đây.

Phó Thịnh Niên giận dỗi bước đến trước mặt cô, nắm tay cô, nói: "Đi với anh."

"Tôi không."

"Em muốn đợi Lục Ngộ Chi?"

"Đúng."

"Em để tâm anh ta đến vậy?"

"Tôi có để tâm anh ấy hay không không liên quan đến anh, anh đừng xen vào chuyện của tôi."

"Anh không cho phép em quan tâm anh ấy, không cho phép em thích anh ấy"

Phó Thịnh Niên bá đạo vô cùng, anh kéo cô đứng phắt dậy, tay anh vòng qua eo cô, kéo cô sát lại gần. Hai cơ thể lại dính chặt vào nhau như trước.

Anh cúi đầu áp sát cô, hơi thở ấm áp quen thuộc của anh phả vào mặt cô.

"Nếu anh còn tiếp tục, tôi sẽ gọi người đấy." Cô ưỡn vai về sau, quay mặt sang một bên.

"Em gọi đi, gọi mọi người đến."

Biết rõ cô không thể gọi người, chỉ là dọa anh thôi...

Cô tức giận cực kỳ, hai tay dùng hết sức đẩy ngực anh, nhưng cơ thể anh như bức tường đồng vững chắc, vòng tay như xiềng xích giam cầm cô ở bên trong, dù cô đẩy mãi cũng không nhúc nhích.

Cô tốn rất nhiều sức, đến khi không còn sức để vùng vẫy nữa, toàn thân mềm nhũn dựa vào lòng anh, mặc cho anh ôm.

"Giấy đủ chưa?"

Giọng nói trầm ấm ở trên đầu vang lên.

Cô vừa ngẩng đầu, nụ hôn của anh đã rơi xuống, kín kẽ và bá đạo như chính con người anh.

Hơi thở bị cướp mất, cô bị hôn đến mức đầu óc mơ màng, gần như sắp mất thở.

Nghĩ đến Lục Ngộ Chi đang trên đường đến, cô lập tức tỉnh táo lại, hai tay chống lên vai anh, cố gắng đấm anh.

Anh dừng lại, hơi thở dồn dập.

"Còn sức để quậy?"

"Anh thả tôi ra."

"Đi với anh không?"

"Không."

Từ này cô nghiến răng nói ra, ngữ khí rất kiên định.

Phó Thịnh Niên đột nhiên không biết phải làm gì với cô. Anh buông lỏng vòng tay, cô liền lùi lại, lưng đập vào hòn giả sơn đau đến nhíu mày.

"Em ghét anh đến vậy sao?"

Cô lùi lại nhanh vậy, như thể muốn tránh xa anh tám con phố.

"Những người fan ngoài kia vẫn đang tìm em."

Giọng nói của Lục Ngộ Chi từ một bên khác của hòn giả sơn vang lên.

Giản Dao nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, tìm theo tiếng mà nhìn qua.

Vẻ mặt Lục Ngộ Chi thản nhiên, anh ấy phớt lờ Phó Thịnh Niên, đi thẳng đến trước mặt Giản Dao. Tay anh ấy đang cầm chiếc mũ cô đánh rơi, là nhặt được trên đường đến đây.

Anh ấy định đưa mũ cho cô, nhưng nghĩ chốc lát, vẫn chọn cách tự tay đội mũ cho cô, còn tiện tay vén lọn tóc bên tai cô ra sau tai.

Ngón tay hơi lạnh chạm vào vành tai vừa đỏ vừa

nóng bừng của cô, cô theo bản năng nghiêng đầu.

"Chúng ta đi thôi."

Giọng anh ấy dịu dàng.

Cô gật đầu, giây tiếp theo tay đã được anh ấy nắm lấy.

Anh ấy kéo cô đi ngang qua Phó Thịnh Niên, cô cúi đầu, đeo khẩu trang lên, không nhìn mặt Phó Thịnh Niên.

"Dao Dao."

Phó Thịnh Niên không nhịn được gọi cô một tiếng.

Anh không dám tin, cô thế mà muốn đi cùng Lục Ngộ Chi.

Lưng cô cứng đờ, đôi chân dừng bước.

"Đừng bỏ anh một mình."

Giọng anh trở nên hết sức yếu đuối, khiến trái tim cô cũng mềm lòng theo, sự không nhẫn tâm và đau lòng dành cho anh khiến cô nhất thời không thể bước đi, đôi chân nặng trĩu như bị đổ chì.

Ba người cứ thế đứng yên, đứng yên suốt mười phút tròn.

Phó Thịnh Niên nhận ra cô đang băn khoăn, cằm hơi hất lên, nắm chắc giây tiếp theo cô sẽ quay lại bên anh. Cô không nỡ bỏ rơi anh, cô sẽ để Lục Ngộ Chi rời đi.

Nào ngờ đâu, dù đã giằng co mâu thuẫn lâu như vậy nhưng cô vẫn bước đi, cô rời đi theo Lục Ngộ Chi.

"Dao Dao."

Anh lại gọi cô một tiếng, lần này, cô chẳng dừng lại một giây nào.

Anh ngẩn ngơ đứng tại chỗ, trái tim như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt, đau đớn...

Lục Ngộ Chi vì cố gắng tránh đám đông nên đã dẫn Giản Dao đi trên con đường nhỏ không ai chú ý.

Sau khi ra khỏi sở thú, ngồi vào xe, điện thoại của Giản Dao reo lên.

Người gọi điện là quản lý của cô, Chu Hồng.

Cô bắt máy, hỏi: "Có chuyện gì?"

"Em đang ở sở thú à?"

“...”

"Em lên hot search rồi, em đi với ai vậy?"

"Bạn thôi."

"Không phải bạn trai?"

"Không phải."

"Vậy hot search..."

"Không cần quan tâm."

Chưa đợi Chu Hồng kịp nói thêm gì, cô đã cúp máy, mở Weibo liếc nhìn bảng xếp hạng tìm kiếm - "Giản Dao và người đàn ông bí ẩn xuất hiện tại sở thú, nghi ngờ có tình mới".

Trên đó có ảnh và video ngắn, đều là cảnh Phó Thịnh Niên vác cô chạy.

Video quay không rõ, lại còn rung lắc, tại khu vực đó cũng có rất nhiều fan đang hét lên. Cả một khu vực hỗn loạn, không chụp được chính diện của Phó Thịnh Niên, chỉ chụp được bóng lưng.

Cô âm thầm thở phào, cất điện thoại, quay đầu nhìn Lục Ngộ Chi.

Người đàn ông đang thẫn thờ, xe cũng chưa khởi động, đôi mắt nâu đậm nhìn thẳng phía trước, không biết đang nghĩ gì.

"Anh Lục?"

Cô gọi anh một tiếng, anh mới hoàn hồn, đáp lại: "Ù?"

"Không lái xe à?"

"Lái."

Anh ấy khởi động xe, nhìn đồng hồ trên cổ tay, gần trưa rồi.

"Muốn ăn gì không?"

Giản Dao do dự vài giây, lắc đầu, trả lời: "Không ăn nữa, tôi muốn về nhà, cảm ơn anh đã đưa tôi đến đây."

"Không gây thêm phiền phức cho cô là tốt rồi."

"Sao lại thế được."

Rối loạn là do cô gây ra, không liên quan đến Lục Ngộ Chi.

Xe nhanh chóng quay đầu, Giản Dao nhìn ra ngoài cửa sổ xe, vừa khéo thấy Phó Thịnh Niên từ sở thú đi ra. Gương mặt điển trai của anh u ám, lông mày nhíu chặt, hai tay đút trong túi quần jean. Dù mặc bộ quần áo phổ thông là thế nhưng vẫn toát lên khí chất uy quyền từ trong xương cốt.


<< Chương trước                                                                                                     Chương sau >>

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[Truyện ngôn tình] Thục Cẩm Nhân Gia - Chương 1 "Thiếu nữ giặt tơ"

[Truyện ngôn tình] Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 15 "Có chịu được không? Không chịu được thì gọi tôi"

[Truyện ngôn tình] Người vợ câm đắt giá: Người vợ bỏ trốn cùng đứa con! - Chương 14 "Tôi sẽ không để anh ta làm tổn thương em"