Người vợ câm đắt giá: Người vợ bỏ trốn cùng đứa con! - Chương 62 "Hai nghìn vạn"

Lúc đến dưới lầu của Tập đoàn Chung thị, Chung Anh Duệ đích thân ra cửa đợi Lạc San.

"Đây là cố vấn Lạc, sau này vào cứ để cô ấy đi thẳng!"

Giới thiệu thân phận của Lạc San với lễ tân xong, anh ta lại đưa cho cô một chiếc thẻ ra vào, trên mặt Chung Anh Duệ trước sau vẫn giữ nụ cười.

Địa vị của anh ta ở Chung thị rất cao, bây giờ lại đích thân đến đón cô, không chỉ khiến không ít người trong công ty rất kinh ngạc, mà ngay cả bản thân Lạc San cũng cảm thấy được yêu thương mà lo sợ.

Giống như với địa vị của Tô Tân Thần, anh không thể nào đích thân đi đón một cố vấn nho nhỏ được.

Chung tổng, anh có việc thì cứ đi làm đi, chỉ cần cho tôi biết làm việc ở đâu, tôi tự qua đó là được.

Lạc San gõ chữ trên điện thoại rồi đưa cho Chung Anh Duệ xem.

"Không sao, hôm nay tôi rảnh." Chung Anh Duệ rất kiên trì, anh ta đưa Lạc San đến tầng chín của công ty, nơi này đã được dọn dẹp sạch sẽ.

"Bên này đều trống, xem như là văn phòng đầu tiên của bộ phận nghiên cứu đồ cổ của chúng ta, đợi đến khi quy mô mở rộng, sẽ có một tòa nhà văn phòng riêng." Chung Anh Duệ giới thiệu.

Thực ra Lạc San cứ ngỡ mình có một chỗ làm việc là đã tốt lắm rồi, dù sao thì cô chưa từng đi làm bao giờ.

Bây giờ lại được quản lý cả một tầng của toà nhà văn phòng, tim của cô thậm chí còn đập nhanh hơn chút.

"Đây là Tạ Viên Hinh, tôi cử cô ấy đến làm trợ lý cho cố vấn Lạc, cô ấy biết thủ ngữ"

Chung Anh Duệ lại giới thiệu một cô gái tóc ngắn trông rất nhanh nhẹn qua, Tạ Viên Hinh dùng thủ ngữ chào Lạc San.

Lạc San đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lộ ra vẻ mặt cảm kích, liên tục cảm ơn.

Chung Anh Duệ lại chu đáo đến vậy, lại cử một trợ lý biết thủ ngữ đến!

Cô nói với Tạ Viên Hinh: Bình thường cô cũng có thể nói chuyện với tôi, tôi có thể nghe thấy, chỉ là dây thanh quản bị bệnh không thể phát ra tiếng.

"Vâng, cố vấn Lạc."

Tạ Viên Hinh gật đầu, trên mặt không có ý cười, trông rất chuyên nghiệp, cũng rất lạnh lùng.

Lạc San không nghĩ nhiều, đến văn phòng được sắp xếp cho mình, đầu tiên là mở máy tính, định in bản kế hoạch mình đã viết ra.

Nhưng Tạ Viên Hinh lại đi tới hỏi: "Cố vấn Lạc, cô ăn sáng chưa? Có cần cà phê không?"

Lạc San ở nhà không uống cà phê, nhưng tối qua cô ngủ không ngon, lại nghĩ nên nhập gia tùy tục, nếu dẫn công sở trong các tòa nhà văn phòng đều uống cà phê, có lẽ cô cũng nên uống.

Bèn cười gật đầu với Tạ Viên Hinh: Tôi ăn sáng rồi, pha cà phê ở đâu vậy?

"Để tôi giúp cô, cô thường uống vị gì? Tôi ghi lại."

Tạ Viên Hinh rất khoa trương lấy ra một cuốn sổ, như là đang tiếp nhận một chỉ thị công việc nào đó mà nhìn Lạc San.

Điều này khiến hành động định nói với cô ấy "tùy" của Lạc San phải dừng lại.

Cô cũng không biết nên uống vị gì, nếu để Tạ Viên Hinh thật sự ghi lại khẩu vị cà phê của cô thì cô lại cảm thấy kỳ kỳ.

Cho nên cô nói với đối phương: Không cần đâu, đợi tôi có thời gian tự đi pha là được.

"Vậy có cần tôi làm gì không?" Tạ Viên Hinh lại hỏi, trông vẻ mặt có chút kỳ lạ.

Lạc San suy nghĩ một lát rồi hỏi cô ấy: Cô là nhân viên của Chung thị à?

"Vâng, trước đây làm việc ở bộ phận kế hoạch"

Vậy cô giúp tôi xem qua bản kế hoạch này đi, tôi cũng không biết có phù hợp không.

Lạc San xoay màn hình laptop về phía cô ấy.

Lúc Tạ Viên Hinh đi tới, trên mặt mang theo vài phần kinh ngạc, sau đó sự kinh ngạc này lại càng trở nên rõ rệt hơn.

"Đây là do cô viết?" Đến cuối cùng, trong ánh mắt cô ấy nhìn Lạc San đã mang theo sự khâm phục!

Lạc San gật đầu.

"Thật rất chuyên nghiệp! Tôi cứ tưởng.."

Nói đến đây cô ấy có hơi ngại ngùng cúi đầu: "Tôi cứ tưởng cô là họ hàng của nhà họ Chung, chỉ đến đây lấy tiếng thôi, còn tưởng tôi là trợ lý đời sống của cô, chỉ phụ trách pha cà phê mua cơm gì đó."

Cho nên cô ấy mới làm ra vẻ như đối mặt kẻ địch lớn mà hỏi Lạc San uống vị cà phê gì, thực ra trong lòng rất không vui.

Lạc San lắc đầu giải thích: Tôi sẽ làm việc nghiêm túc, Chung tổng đã cho tôi cơ hội, tôi nhất định sẽ trân trọng.

Phải nói rằng năng lực làm việc của Tạ Viên Hinh thật sự rất mạnh, đây có lẽ cũng là lý do cô ấy được điều đến làm trợ lý cho Lạc San.

Một buổi sáng hai người họ đã sắp xếp xong công việc sơ bộ, giao nhiệm vụ cho tất cả mọi người trong bộ phận nghiên cứu đồ cổ, còn viết một bản báo cáo cho Chung Anh Duệ.

Gần đến giữa trưa, Lạc San bảo tài xế đưa mình đến tòa nhà Tô thị.

Khoảng cách giữa Chung thị và Tô thị không xa, cho nên Lạc San cũng không đi quá sớm, lúc cô đến, người giúp việc của nhà họ Tô đã xách hộp cơm đợi sẵn ở đó.

Lạc San cảm ơn ông ấy, sau đó xách hộp cơm vào công ty.

Có bài học từ lần trước, lễ tân mới lần này lập tức giúp cô bấm thang máy đi thẳng lên tầng cao nhất.

Gõ cửa bước vào văn phòng tổng giám đốc, Tô Tân Thần một mình ngồi sau bàn làm việc.

Lạc San chỉ nhìn anh đã bắt đầu làm việc của mình, đi đến bên bàn trà, cúi người lấy hộp cơm ra mở, đặt đũa ngay ngắn.

"Không phải em nấu à?" Tô Tân Thần không biết đã đi đến sau lưng cô từ lúc nào, cúi đầu nhìn đồ ăn, sắc mặt có chút không vui.

Là đầu bếp trong nhà nấu, chuyên bữa ăn dinh dưỡng.

Lạc San nói với anh.

Tô Tân Thần nhíu mày, sau khi đánh giá Lạc San, sắc mặt càng tệ hơn: "Sao em lại mặc đồ công sở chỉnh tề như vậy? Không phải từ nhà qua đây à?"

Lạc San chỉ do dự một lát đã nói cho Tô Tân Thần biết: Em đang đi làm ở Chung thị

Dù sao thì chuyện này cũng không giấu được, nếu cô không nói thật ngay từ đầu, đến lúc đó phiền phức gây ra sẽ càng lớn hơn.

"Em lại đi làm rồi?" Giọng Tô Tân Thần nén lại lửa giận, "Trước đây em đã hứa với tôi thế nào?"

Lạc San không trả lời câu hỏi này.

Cô nhìn Tô Tân Thần, lúc này trong mắt đã không còn bất kỳ cảm xúc nào, chỉ có sự bình tĩnh và tuyệt vọng.

Tôi có hai nghìn vạn rồi, ở trong thẻ, có thể chuyển cho anh bất cứ lúc nào, chúng ta có thể ly hôn được chưa?

"Em muốn ly hôn đến vậy sao? Hai nghìn vạn mới mấy ngày đã kiếm được... Chẳng trách lại đến Chung thị làm việc! Là tiền của Chung thị cho em? Dùng để ly hôn với tôi? Chung Anh Duệ có biết em dùng khoản tiền này để ly hôn với tôi không?"

Tô Tân Thần đột nhiên sải bước tới gần Lạc San. "Em thật sự qua lại với Chung Anh Duệ rồi?" Lạc San lắc đầu.

Giờ phút này cô thật sự rất muốn nói, cô không phải là Tô Tân Thần, sẽ không làm ra chuyện ngoại tình trong hôn nhân!


<< Chương trước                                                                                                      Chương sau >>

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[Truyện ngôn tình] Thục Cẩm Nhân Gia - Chương 1 "Thiếu nữ giặt tơ"

[Truyện ngôn tình] Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 15 "Có chịu được không? Không chịu được thì gọi tôi"

[Truyện ngôn tình] Người vợ câm đắt giá: Người vợ bỏ trốn cùng đứa con! - Chương 14 "Tôi sẽ không để anh ta làm tổn thương em"