Người vợ câm đắt giá: Người vợ bỏ trốn cùng đứa con! - Chương 71 "Dám uy hiếp cô ấy"

Mạnh Nhan An vừa đưa ra yêu cầu này, ngay cả Tạ Viên Hinh cũng không thể chịu nổi mà giật mình.

Nếu không phải đang cố nhịn, có lẽ cô ấy đã bắt đầu mắng người rồi.

Lạc San nhìn về phía Tô Tấn Thần, biểu cảm rất cứng nhắc.

Việc để cô làm người đóng thế tay, thậm chí không quan tâm đến ý muốn của cô mà cướp vai diễn của cô, trong mắt Lạc San là hành động xúc phạm cô.

Trước đây cô sẽ nhịn, chỉ nghĩ rằng miễn Tô Tấn Thần vui là được.

Nhưng điều đó chẳng có ích gì, chỉ khiến họ bắt nạt cô ngày càng quá đáng hơn.

Tuy nhiên, trong lòng cô vẫn giữ một chút hy vọng cuối cùng, nhìn về phía Tô Tấn Thần, hy vọng anh có thể ra mặt ngăn cản Mạnh Nhan An. Tô Tấn Thần cũng nhìn về phía cô.

Lạc San không hiểu ý nghĩa trong ánh mắt của anh, chỉ vài giây sau nghe anh nói: "Được, Lạc San qua đây đi."

"Anh!" Tạ Viên Hinh tức giận kêu lên, khó khăn lắm mới nhịn được, nhìn chằm chằm vào Tô Tấn Thần.

Lạc San lại nhếch môi, nở một nụ cười chua chát.

Đó là một nụ cười đau khổ, nhưng trên gương mặt xinh đẹp của cô hiếm khi xuất hiện biểu cảm động lòng như vậy.

Thậm chí khiến Tô Tấn Thần ngẩn người.

Sau đó Lạc San ra hiệu: Tôi không quay nữa.

"Cố vấn Lạc nói cô ấy không quay nữa!" Bên cạnh, Tạ Viên Hinh lập tức dịch lại, còn cố ý lườm Mạnh Nhan An một cái, "Không có luật nào bắt buộc cố vấn Lạc của chúng ta phải quay cái này chứ? Cô ấy đến chỉ là giúp đỡ thôi! Giúp là tình, không giúp là bổn phận!"

Nói xong, cô kéo Lạc San đi ra ngoài!

Trong studio lập tức trở nên yên tĩnh, sắc mặt Tô Tấn Thần trầm xuống, Mạnh Nhan An thì có chút ngượng ngùng cười gượng, nói với đạo diễn: "Vậy chúng ta tự quay nhé, được không?"

"Được." Đạo diễn tất nhiên không nói gì, lập tức bắt đầu điều chỉnh máy quay.

Sau đó khi Mạnh Nhan An cầm nhíp lên thì bị gọi dừng lại.

"Cách cầm nhíp của cô không đúng, rất thiếu chuyên nghiệp, không ai cầm nhíp như vậy, có thể gây hư hại nghiêm trọng cho cổ vật."

Đây là điều mà hôm qua Lạc San đã chỉ ra, đạo diễn nhớ kỹ, hôm nay liền hướng dẫn Mạnh Nhan An như vậy.

"Vậy tôi nên cầm thế nào?" Mạnh Nhan An chớp chớp mắt, lộ ra vẻ đáng thương.

"Đại khái là như thế này." Đạo diễn cho cô xem cành quay của Lạc San hôm qua.

"Tôi, biết rồi.." Sắc mặt Mạnh Nhan An cũng dần trở nên khó coi, học theo cảnh quay của Lạc San, đối với cô dường như là một sự sỉ nhục.

Cô quay lại bàn quay, cầm kính lúp lên rồi lại bị gọi dừng.

"Tư thế của cô vẫn sai, hơn nữa mấy công cụ phía sau cô có biết dùng không? Hôm qua không thử quay những thứ này" Đạo diễn chỉ vào hộp công cụ bên trong bàn.

Những thứ trong đó Mạnh Nhan An chưa từng thấy qua, thậm chí không biết đầu nào nên cầm trong tay.

Cô ngượng ngùng nhìn về phía Tô Tấn Thần: "Làm sao bây giờ..."

"Tôi sẽ tìm một người hiểu biết đến." Tô Tấn Thần cầm điện thoại lên, mặt không biểu cảm.

"Được rồi, Tô Tổng, vậy tôi sẽ đợi ở đây, thời gian quay của chúng ta chỉ có buổi sáng, buổi chiều phải nhường địa điểm cho đoàn phim khác, hơn nữa tôi còn có công việc khác."

Đạo diễn rất lịch sự nói xong, ngồi xuống.

Rõ ràng, lúc này Tô Tấn Thần tìm người đến hướng dẫn là không kịp. "Tấn Thần.." Mạnh Nhan An lập tức tủi thân đến mức nước mắt rưng rưng vì tủi thân, "Anh có thể gọi Lạc San quay lại, để cô ấy làm người đóng thế tay cho tôi không? Cô ấy chắc chắn sẽ tuân theo lời anh!"

Nghĩ đến dáng vẻ Lạc San nói muốn ly hôn, nghĩ đến dáng vẻ cô phản kháng anh, Tô Tấn Thần dần nhíu mày.

Cô sẽ nghe lời anh? Không biết từ khi nào, cô dường như đã thay đổi.

Anh không nói gì, đi ra ngoài studio.

Lạc San và Tạ Viên Hinh vẫn đang đợi ở gần đó, vì xe đón họ chưa đến.

Tô Tấn Thần đi tới: "Lạc San." "Làm gì?" Tạ Viên Hinh lập tức cảnh giác quay đầu nhìn Tô Tấn Thần, như thể anh là kẻ xấu đáng sợ.

"Tôi là chồng cô ấy." Tô Tấn Thần nén giận nhìn Tạ Viên Hinh, "Tôi tìm cô ấy nói chuyện, không liên quan đến cô." Tạ Viên Hinh tức giận nghiên răng, nhưng vẫn nhìn về phía Lạc San.

Sau khi nhận được sự đồng ý của cô rằng không có gì, mới bực bội rời đi.

"Cô quay lại làm người đóng thế tay." Tô Tấn Thần mở miệng với giọng điệu ra lệnh.

Lạc San nhìn anh, đứng yên tại chỗ không động đậy: Nếu tôi không đi thì sao? "Nghe lời." Tô Tấn Thần dường như không quen với việc Lạc San từ chối anh, "Nếu cô đi lần này..."

Cô sẽ ly hôn với tôi? Lạc San hỏi.

Nếu cô ly hôn với tôi, tôi có thể đi, quay thế nào cũng được.

Không ngờ Lạc San lại dùng ly hôn để uy hiếp, Tô Tấn Thần hoàn toàn bị cô làm cho tức giận mà cười! "Ly hôn? Cô đang thách thức tôi?" Anh nắm lấy cổ tay Lạc San, anh tiến sát vào cô, "Cô làm việc cho nhà Chung, nhà Chung có thể bảo vệ cô bao lâu? Tôi ra tay với họ, cô nghĩ họ có bỏ rơi cô không?"

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[Truyện ngôn tình] Thục Cẩm Nhân Gia - Chương 1 "Thiếu nữ giặt tơ"

[Truyện ngôn tình] Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 15 "Có chịu được không? Không chịu được thì gọi tôi"

[Truyện ngôn tình] Người vợ câm đắt giá: Người vợ bỏ trốn cùng đứa con! - Chương 14 "Tôi sẽ không để anh ta làm tổn thương em"