[Truyện ngôn tình] Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 314 "Bên cạnh anh ấy giờ chỉ còn cô"
Bà đỡ Tiêu Chính bước ra, dìu ông trở về phòng chủ, vừa xoa dịu cho ông vừa khẽ nói: "Cả nhà này tất cả đều trông cậy vào anh, anh không được phép có chuyện gì xảy ra đâu."
Tiêu Chính thở dài một hơi, nói: "Con bé đó thật tâm muốn tôi tức chết!"
"Thả lỏng đi, để em nói chuyện với nó."
Sau khi an ủi Tiêu Chính bình tĩnh rồi, Uông Hà lại đi tới phòng của Tiêu Điềm.
Tiêu Điềm vẫn đang làm loạn, khóc đến không thở nổi.
Nhìn thấy cô như vậy, Uông Hà hoi bực bội: "Con không thể có chút khí phách gì sao?" Vì một người đàn ông mà khóc tới mức này, nói ra ngoài sẽ bị người ta cười nhạo đấy."
"Mẹ, mẹ thả con đi được không? Con cầu xin mẹ."
Vừa nghĩ đến Đường Chiến đã quỳ bên ngoài suốt đêm qua là lòng cô ấy như sắp tan nát.
Người khác không hiểu Đường Chiến, nhưng cô ấy có thể không hiểu sao!
Anh ấy vốn là người kiêu ngạo đến thế, giờ nào đã từng quỳ gối...
Đến bây giờ cô ấy mới biết mình ở trong lòng Đường Chiến quan trọng thế nào.
"Thả con đi đi, con không muốn ở lại trong căn nhà này một phút một giây nào nữa."
Uông Hà cố gắng kìm nén cơn giận, vẫn tương đối giữ bình tĩnh nói với cô ấy: "Tối qua bố con đã nói với mẹ, nếu thằng nhóc họ Đường đó có thể quỳ bên ngoài ba ngày ba đêm, ông ấy sẽ cho hai đứa gặp nhau một lần, nhưng chỉ là gặp mặt thôi, ông ấy sẽ không để con đi cùng thằng nhóc đó, con nên sớm chết tâm đi."
Tiêu Điềm bỗng nhiên bật cười, một nụ cười đầy chế giễu.
"Anh ấy không phải là thằng nhóc họ Đường, anh ấy có tên, anh ấy tên là Đường Chiến. Anh ấy là người con đã chọn, con không quan tâm bố mẹ nói gì, con chỉ cần một mình anh ấy. Nếu bố mẹ cứ cố chấp ép con, thì hãy khiêng xác con để con gả vào nhà họ Văn đi."
"Đầu óc con bị úng nước rồi sao? Không thèm một người có điều kiện tốt như Văn Trí, mà thèm một kẻ lông bông như Đường Chiến?"
Uông Hà rất tức giận.
Tiêu Điềm cũng bị cơn giận che mờ lý trí, nói: "Anh ấy không phải kẻ lông bông, anh ấy có sự nghiệp riêng, có công việc riêng, con không cho phép mẹ nói anh ấy như thế."
"Con đúng là bướng bỉnh!"
Uông Hà không muốn tiếp tục trò chuyện với cô ấy nữa, ra lệnh cho bảo vệ nhốt cô ấy trong phòng, rồi phẫn nộ bỏ đi.
Vừa nghĩ đến đứa con gái mình nuôi dưỡng bao năm nay, giờ vì một người đàn ông mà dám hét vào mặt mình, lòng bà đã lạnh nửa người.
Quả thật con gái lớn rồi là không thể giữ được.
Cánh cửa phòng một lần nữa bị khóa lại, Tiêu Điềm sốt ruột đi đến húc cửa ban công. Cô ấy húc cửa rất lâu, tới mức vai vừa đau vừa sưng, nhưng mà cửa vẫn không mở được.
Cô ấy sắp tức điên rồi, liền cầm bát đĩa mà người giúp việc mang vào lên và đập mạnh xuống đất.
Bát đĩa vỡ vụn, cô ấy nhặt một mảnh vỡ lên, định cắt vào cổ tay mình, nhưng lần này, cô ấy bỗng thấy do dự, không phải vì sợ chết, mà vì không nỡ rời xa Đường Chiến.
Nếu cô ấy thực sự xảy ra chuyện gì, Đường Chiến phải làm sao đây?
Anh ấy chắc chắn sẽ không chịu nổi.
Dù sao thì bên cạnh anh ấy giờ chỉ còn cô.
Cô ấy lau đi nước mắt trên mặt, ném mảnh vỡ xuống đất, dựa vào đầu giường, dùng một khoảng thời gian rất dài để bình tĩnh lại.
Nghe thấy phòng cô ấy không còn động tĩnh nữa, vài người giúp việc bước vào dọn dẹp đống lộn xộn.
Cô ấy nhân cơ hội kéo người giúp việc đã nói chuyện với cô ấy lúc sáng nay lại gần, hỏi nhỏ: "Bạn trai tôi còn ở bên ngoài không?"
Người giúp việc gật đầu, không dám nói nhiều.
"Anh ấy ổn chứ?"
Người giúp việc cúi đầu, cố ý tránh né cô ấy.
Cô ấy còn muốn hỏi về tình hình của Đường Chiến, nhưng quản gia đột nhiên bước vào, nghiêm giọng quát một tiếng: "Làm có chút việc mà lề mề chậm chạp, nhanh nhẹn chút đi."
Sau tiếng quát, mấy người giúp việc dọn dẹp càng nhanh hơn, sau khi đã dọn dẹp sạch sẽ thì gấp rút rời đi, không dám ở lại lâu.
Căn phòng nhanh chóng chỉ còn lại một mình Tiêu Điềm, cô ấy yếu ớt chui vào chăn, che đầu, lại khóc.
Đường Chiến đã quỳ từ tối qua đến sáng, rồi lại quỳ đến tối, hai chân đã cứng đờ gần như mất cảm giác, nhưng vẻ mặt anh ấy vẫn kiên định, hai tay cuộn chặt, sống lưng thẳng tắp.
Biệt thự Đỉnh Vàng.
Chín giờ tối.
Điền Dã đột nhiên ghé thăm, mang theo kết quả điều tra về Thu Nguyệt, tất cả đều được đựng trong một túi tài liệu.
Giản Dao thấy thứ anh ta cầm trên tay, không nói gì, dẫn anh ta đi thẳng lên phòng sách trên tầng hai để nói chuyện.
Cô nhận lấy túi tài liệu từ tay Điền Dã, lấy ra tài liệu bên trong, cô xem xét kỹ lưỡng, phát hiện thông tin cá nhân của Thu Nguyệt tại công ty dịch vụ gia đình đều là giả.
Cô tỏ vẻ mệt mỏi, kéo ghế sau bàn làm việc và ngồi xuống, nói với Điền Dã: "Bảo cô ấy đến gặp tôi."
Điền Dã gật đầu, đi ra ngoài, rất nhanh sau đó đã đưa Thu Nguyệt đến phòng sách. Thấy trên bàn là hồ sơ thông tin cá nhân của mình đang mở, Thu Nguyệt biết ngay thân phận của mình không thể che giấu nữa, lập tức bỏ đi lớp ngụy trang, đổi thành vẻ mặt lạnh như băng.
Giản Dao ngước mắt nhìn cô ấy, hỏi: "Đây mới là dáng vẻ thật của cô đúng không?"
"Cô đã biết hết rồi, cần gì hỏi làm gì nữa."
"Cô không phải tên là Lạc Thu Nguyệt, tên thật của cô là Lạc Cửu."
"Đúng vậy."
"Cô là người của bà Kim!"
Thông tin cho thấy Lạc Cửu là vệ sĩ thân tín của Kim Hồng, cô ấy là trẻ mồ côi, trải qua nhiều năm lăn lộn, không biết học được võ từ đâu, nhờ có kỹ năng nhanh nhẹn, cô ấy được mẹ của Đường Tiêu là Kim Hồng chọn, từ đó đã đi theo bà Kim suốt năm năm.
Thông tin bên công ty dịch vụ gia đình là giả, thực tế cô ấy không phải mới hai mươi hai tuổi, mà đã hai mươi tám tuổi, lớn hơn Giản Dao mấy tuổi.
"Vậy là bà Kim sắp đặt cô ở bên cạnh tôi?"
Lạc Cửu trở nên im lặng, không đáp lại bất kỳ câu hỏi nào của cô."Cô đã từng làm vệ sĩ bên cạnh Đường Tiêu vài tháng nhỉ? Nếu không phải bà Kim phái cô đến đây thì là Đường Tiêu phái cô đến."
Chiều cao của Lạc Cửu không cao lắm, đứng bên trong nhóm vệ sĩ của Đường Tiêu trông cô ấy rất mờ nhạt, hơn nữa lúc nào cô ấy cũng khép nép, lặng thầm cứ như một cái bóng.
"Tôi không thể tiết lộ. Nếu đã rơi vào tay cô rồi thì cô muốn đưa tôi đến đồn cảnh sát hay tự xử lý đều tùy cô quyết định."
"Tôi chỉ muốn biết ai phái cô đến, cô ở bên tôi rốt cuộc có mục đích gì."
Lạc Cửu hoàn toàn im lặng, không nói một lời nào.
Thực ra ban đầu người sắp xếp cô ấy vào công ty dịch vụ gia đình là Kim Hồng, mục đích là để cô ấy tìm cơ hội tiếp cận Giản Dao, lý do đương nhiên là Đường Tiêu bị Giản Dao mê hoặc đến mụ mị si mê, thậm chí Đường Tiêu cũng hoàn toàn không để mắt đến người phụ nữ mà gia đình giới thiệu, Kim Hồng ngoài tò mò về Giản Dao thì còn muốn đào bới những tin đen tối về cô.
Dì giúp việc nấu ăn trước đây của Giản Dao cũng tìm từ công ty dịch vụ gia đình đó, thế là cô ấy đã được sắp xếp ở đó hai tháng. Song, cô ấy không phải là fan của Giản Dao, nhưng Quân Quân thì phải, vì thế cô ấy cố ý tiếp cận Quân Quân, giả vờ làm fan cứng của Giản Dao.
Quân Quân thường xuyên ồn ào lớn tiếng, luôn miệng nhắc đến Giản Dao, điều này dẫn đến sự chú ý của cấp trên của công ty. Lúc Phó Thịnh Niên cử người đến công ty dịch vụ gia đình chọn người, cấp trên đã giới thiệu cô ấy và Quân Quân, cô ấy đã đến bên cạnh Giản Dao một cách rất dễ dàng.
Không đào được gì đen tối, nhưng Giản Dao và Phó Thịnh Niên diễn cảnh thân mật trực tiếp cô đã được xem lại đến hai lần. Những cảnh ân ái ấy đều bị camera giấu kín trong phòng ngủ ghi lại, toàn bộ video đều nằm trong chiếc laptop của cô.
Mục đích của Kim Hồng là mọi bằng được tin nhơ của Giản Dao - bất kể là gì, miễn sao đủ sức nhấn chìm danh tiếng cô ta trong giới là được.
Một người đã ly hôn mà còn vướng víu tình cảm với chồng cũ, thậm chí lên giường, tin này mà phát tán ra đủ khiến Giản Dao tan nát sự nghiệp.
Nhiệm vụ của cô ấy nói một cách nghiêm túc thì đã hoàn thành, vốn dĩ dự tính trong thời gian tới sẽ chuồn đi, nhưng Đường Tiêu đã phát hiện việc cô ấy cải trang làm người giúp việc bên cạnh Giản Dao.
Cuộc gọi đó là Đường Tiêu gọi cho cô ấy, ép cô ấy phải đưa Giản Dao đến bên cạnh anh ấy, không cần biết là dùng cách nào.

Nhận xét
Đăng nhận xét