[Truyện ngôn tình] Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 316 "Chấp Nhận điều kiện của cô ấy"
Không lâu sau, có tiếng gõ cửa vang lên.
Giọng của Quân Quân truyền qua cửa: "Chị Dao Dao, trợ lý Điền Dã bảo chị xuống tầng một." "Biết rồi."
Giản Dao đáp lại một tiếng, giấy thoát khỏi vòng tay của Phó Thịnh Niên, đứng dậy xuống giường.
Phó Thịnh Niên cũng muốn đứng lên theo nhưng bị cô ấn vai, nói: "Anh đừng đi theo."
"Em cần xử lý việc gì?"
"Chuyện nhỏ, em sẽ quay lại ngay".
Cô vỗ nhẹ vai Phó Thịnh Niên, mỉm cười nói: "Anh ngủ trước đi."
Phó Thịnh Niên không nói gì, trong lòng thầm mừng vì Giản Dao không đuổi anh đi. Anh cảm thấy mừng vui và có chút đắc ý, anh gật đầu với Giản Dao rồi ngoan ngoãn nằm xuống, kéo chăn đắp cẩn thận, ra vẻ sẽ ngoan ngoãn đợi cô trở về.
Cô nhanh chóng bước ra khỏi phòng, xuống cầu thang.
Bà Kim đã đến, bên cạnh bà ta là vài vệ sĩ cường tráng, lúc này bà ta đang ngồi trên sofa ở phòng khách, khuôn mặt u ám.
Người phụ nữ chăm sóc bản thân rất tốt, không thể nhìn ra tuổi thật, tóc ngắn gọn gàng, quần áo trang nhã.
"Bà Kim, lần đầu gặp mặt, xin chào."
Cô mỉm cười đi tới, ngồi đối diện với Kim Hồng.
Ánh mắt của Kim Hồng thỉnh thoảng quan sát toàn thân Lạc Cửu, lông mày hơi nhíu lại, trong mắt hiện rõ vài phần chê ghét, rõ ràng Lạc Cửu bị lộ thân phận, đồng nghĩa không thể lấy được tin đen tối khiến bà ta rất thất vọng với Lạc Cửu.
"Cô Giản, điều kiện mà cô đề cập qua điện thoại là ý gì?"
"Ý nằm trong mặt chữ thôi, nếu bà đồng ý cho Đường Chiến quay về nhà họ Đường, bây giờ bà có thể đưa Lạc Cửu đi, nếu bà không đồng ý, tôi chỉ có thể đưa cô ấy đến đồn cảnh sát."
Sắc mặt của Kim Hồng càng trở nên khó coi, hỏi lại: "Cô và Đường Chiến có quan hệ gì?"
"Quan hệ bạn bè."
"Chỉ là bạn bè thôi sao?"
"Có vấn đề gì à?"
Kim Hồng trầm mặc một lúc rồi hỏi: "Liên quan đến Đường Chiến, cô biết bao nhiêu?"
Giản Dao bị hỏi đến mức sinh ra cả bụng nghi vấn, cô chỉ yêu cầu Đường Chiến quay về nhà họ Đường, điều kiện này có người làm mẹ nào sẽ từ chối chứ?
Huống hồ Đường Chiến đã nhiều năm không về nhà, phản ứng của Kim Hồng không giống như một người làm mẹ nên có.
"Bà Kim, bây giờ đã rất muộn rồi, tôi không muốn nói nhảm với bà, bà có một giây để suy nghĩ, hoặc đồng ý với điều kiện của tôi, hoặc rời khỏi đây."
Cô đã hết kiên nhẫn, nói ra lời nói dứt khoát.
Kim Hồng khóe miệng nhếch lên, nở nụ cười giả tạo: "Điều kiện của cô, tôi đồng ý."
"Không tiễn."
Giản Dao đứng dậy, chuẩn bị lên lầu.
Kim Hồng gọi cô đứng lại, khoan thai đứng lên, bước đi thong thả đến sau lưng cô, nghiêng đầu hạ giọng thì thầm bên tai cô: "Chuyện này chưa xong đâu."
“...”
"Có phải tay con trai tôi là cô sai người hủy hoại không?"
"Đường Tiêu tự làm tự chịu."
"Cô biết nó bị đả kích lớn như thế nào không? Ngày nào cũng uống rượu, gần như thành một phế nhân rồi."
Giản Dao quay người nhìn Kim Hồng, sắc mặt đã lạnh đi.
"Bà Kim, phẩm hạnh của con trai bà có vấn đề, có vẻ người làm mẹ như bà cũng có trách nhiệm."
Mắt của Kim Hồng trợn lên, tức điên lên.
Giản Dao không chịu lép vế, lạnh lùng nhìn bà ta, nói: "Còn chưa đi?"
"Cô cứ chờ đấy cho tôi."
Nói xong lời đe dọa, mặt mày Kim Hồng tối sầm, giận dữ đi đến trước mặt Lạc Cửu đang bị Điền Dã giữ, vung tay lên tát một cái, còn căm giận mắng: "Đồ vô dụng."
Lạc Cửu bộ dạng thảm hại, đầu cúi gằm, đứng trước Kim Hồng mà chẳng dám hé răng nửa lời.
Hai vệ sĩ của Kim Hồng đi tới, đứng bên trái bên phải khống chế kéo cô ấy ra ngoài.
Trông thế này, về nhà chắc chắn sẽ không tránh được bị phạt.
Giản Dao nhíu mày, nhìn Kim Hồng dẫn người rời đi, không nhịn được nói với Điền Dã: "Ngày mai điều thêm người đến đây."
Điền Dã gật đầu, đáp: "Được."
"Đã muộn rồi, anh về nghỉ ngơi đi, hôm nay anh vất vả rồi."
Tiễn Điền Dã đi xong, Giản Dao đang định lên lầu thì phát hiện Quân Quân đứng một mình ở trong góc, mặt mày buồn bã.
"Sao em còn chưa đi ngủ?"
Quân Quân buồn tủi nhìn cô ấy, nhỏ giọng nói: "Em không ngờ mình bị người xấu lừa, còn suýt nữa hại chị."
"Đừng nghĩ nhiều thế, chuyện này không liên quan đến em, đừng có áp lực tâm lý."
Cô tiến tới an ủi, Quân Quân đột nhiên lao vào lòng cô và ôm cô, khóc rấm rứt.
"Chị Dao Dao, em thật sự rất thích chị, em đã hâm mộ chị hơn hai năm rồi, chị đừng sa thải em được không?"
Giản Dao cười bất lực, an ủi: "Ai nói sẽ sa thải em, em nấu ăn ngon thế, chị đâu nỡ để em đi."
Chỉ một câu đơn giản là thế, Quân Quân lập tức bị cô chọc cười.
"Chị Dao Dao, chị thật tốt."
Cô ấy xoa đầu Quân Quân, nói: "Rất muộn rồi, đi ngủ đi."
Quân Quân còn cố tình làm nũng với cô, má cọ tới cọ lui trong lòng cô, nói: "Chị Dao Dao, chị thơm quá."
"Được rồi, ngoan ngoãn đi ngủ đi."
Dỗ dành Quân Quân về phòng xong, cô bước rất nhẹ nhàng lên lầu.
Phó Thịnh Niên vẫn chưa ngủ, còn đang chờ cô. Thấy cô trở lại, anh liền ngồi dậy.
Cô bị dáng vẻ trông ngóng như sắp mòn con mắt của anh chọc cho buồn cười: "Em phải đi tắm."
"Anh giúp em." "Không cần."
Cô đi thẳng vào phòng tắm, đóng cửa lại, sợ Phó Thịnh Niên sẽ đột ngột đi vào, còn đặc biệt khóa cửa.
Phó Thịnh Niên nghe tiếng cửa khóa lại kêu "cạch" một tiếng, thế là lại nằm xuống giường, tiếp tục đợi cô.
Tiếng nước trong phòng tắm như một bản nhạc ru ngủ, anh ráng chống cự giây lát, không biết từ lúc nào đã ngủ thiếp đi.
Khi mở mắt đã là sáng hôm sau.
Giản Dao rúc vào lòng anh, ngủ rất ngon lành như một chú mèo.
Anh không muốn đánh thức cô, quyết đoán nằm im không động đậy.
Giản Dao ngủ thẳng giấc đến mười giờ sáng. Tỉnh dậy, thứ đầu tiên cô nhìn thấy chính là đôi mắt đầy vẻ cười của Phó Thịnh Niên, rồi phát hiện cánh tay mình đang quấn chặt lấy eo của anh. cả người cô dính chặt vào lòng anh, đầy vẻ đeo bám. Má cô bừng nóng, từ từ rút tay về.
"Ngủ ngon không?"
Cô thản nhiên ừm một tiếng rồi ngồi dậy, cố tỏ ra bình tĩnh với tay lấy điện thoại trên tủ đầu giường.
Nhìn thời gian, cô nhớ lại chuyện tối qua, muốn gọi cho Đường Chiến báo cho anh ấy biết anh
ấy có thể về nhà họ Đường rồi, nhưng khi cuộc gọi được gọi đi thì máy báo với cô đối phương đã tắt nguồn.
"Sao lại tắt máy nữa rồi."
Trong lòng cô thoáng nổi lên nghi hoặc, đặt điện thoại xuống, quay sang nhìn Phó Thịnh Niên nói: "Hôm nay em muốn đến công ty, anh cũng nên đi xử lý công việc đi. Hai ngày nữa chúng ta sẽ lên đường tới Lâm Hải."
"Chỉ hai chúng ta thôi à?"
Giản Dao lắc đầu, cười khổ: "Còn có rất nhiều vệ sĩ nữa."
Lời cảnh cáo của Kim Hồng khiến cô khá bất an. Người có thể sắp xếp để Lạc Cửu vào công ty dịch vụ gia đình để tìm cơ hội tiếp cận cô, ắt hẳn không phải kẻ dễ đối phó.
Cô rất muốn cùng Phó Thịnh Niên tận hưởng thế giới hai người, nhưng xung quanh đầy rẫy nguy hiểm, cô không thể qua loa được.
Sau bữa ăn sáng, cô và Phó Thịnh Niên đều lên xe riêng, được vệ sĩ hộ tống. Một người đến Tập đoàn Phó Thị, một người đến Sao Mai.
Cô vốn tưởng là đến công ty sẽ gặp Đường Chiến, không ngờ là Đường Chiến không đến làm việc.
Nhờ thư ký nói mới biết điện thoại của Đường Chiến đã tắt nguồn, không thể liên lạc được. Cô lại đến căn hộ của Đường Chiến, bấm chuông rất lâu cũng không ai ra mở cửa.
Cô bảo Tả Nhất gọi cho vệ sĩ bên cạnh Đường Chiến, cuối cùng cũng biết được tung tích của Đường Chiến. Hiện tại Đường Chiến vẫn đang ở nhà họ Tiêu, đã quỳ ở đó gần hai ngày hai đêm rôi.
Giản Dao vô cùng kinh ngạc, cô không chần chừ một giây nào, tức tốc chạy tới.
Xe đã dừng trong sân, qua cửa sổ xe, cô thấy Đường Chiến đang quỳ trong sân trước cửa nhà họ Tiêu, phía sau có vài vệ sĩ đang đứng. Cô mở cửa xe bước xuống, nhanh chóng chạy đến trước mặt Đường Chiến.

Nhận xét
Đăng nhận xét