[Truyện ngôn tình] Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 315 "Bảo Đường Chiến về nhà"

Thời gian cô ấy ở bên cạnh Giản Dao không lâu, nhưng Giản Dao đối xử với cô ấy không tệ.

Trước khi chân chính gặp được Giản Dao, cô ấy luôn ôm hận với Giản Dao, bởi vì trong mắt Đường Tiêu chỉ có Giản Dao, hoàn toàn không thể chấp nhận bất kỳ người phụ nữ nào khác.

Cô ấy đã theo Kim Hồng năm năm, thỉnh thoảng được phái đến bên cạnh Đường Tiêu. Cô ấy thích Đường Tiêu rất lâu rồi, nhưng phần tình cảm này chỉ dám giấu kín trong lòng, cô ấy tự rõ bản thân, tự biết thân phận của mình không xứng với một thiếu gia cao quý như Đường Tiêu.

Tuy nhiên, Đường Tiêu lại yêu cầu cô ấy đưa Giản Dao lên giường của anh ta, việc này dù bất kể thế nào cô ấy cũng không làm được.

"Không nói gì, là muốn tội đoán sao?"

Giản Dao nhíu mày, suy nghĩ vài giây sau đó nói với Điền Dã: "Đi xét phòng của cô ấy."

Điền Dã nhận được lệnh, lập tức dẫn hai người xuống tầng một, lục tung phòng của Lạc Cửu.

Giản Dao kiên nhẫn chờ đợi, sau hai mươi phút, Điền Dã mang vào một chiếc điện thoại và một chiếc laptop. Màn hình laptop đang dừng lại ở một đoạn video, và nhân vật chính trong video là cô và Phó Thịnh Niên.

Cô hít một hơi sâu, tức đến mức phải nhắm mắt lại rồi quyết đoán xóa hết video có liên quan đến cô và Phó Thịnh Niên được lưu trong laptop của Lạc Cửu.

Để đề phòng Lạc Cửu lấy lại laptop và tìm nhân viên kỹ thuật khôi phục dữ liệu, cô quyết định tịch thu luôn laptop.

Sau khi hoàn tất những chuyện này, cô nhận chiếc điện thoại của Lạc Cửu từ tay Điền Dã. Điện thoại có mật khẩu, dù cô có hỏi thế nào, Lạc Cửu cũng không chịu nói ra mật khẩu.

Đúng lúc đau đầu thì có một cuộc gọi gọi đến.

Trên màn hình hiển thị là sếp.

Phát hiện sắc mặt Lạc Cửu đảo biển, cô như

mãnh thú xông tới, giật lấy chiếc điện thoại trong tay cô. Cô vội bấm nghe cuộc gọi, đồng thời Điền Dã nhanh trí khống chế Lạc Cửu, tốn chút sức lực cuối cùng cũng ghì được cô nằm dúi xuống bàn.

Cô áp điện thoại vào tai, không nói gì.

Rất nhanh sau đó trong ống nghe đã vang lên tiếng nói của một người phụ nữ: "Bảo cô đi làm chút việc thôi mà cô lại lề mề lâu vậy. Nếu đã có tin đen tối trong tay rồi, còn không mau tìm cách thoát thân về đây!"

Tin đen tối?

Vì để đào bới được tin đen tối của cô mà không tiếc phải người đến công ty dịch vụ gia đình để tìm cơ hội tiếp cận cô. Mưu kế thật thâm hiểm.

"Bà Kim?"

Người ở đầu dây bên kia rõ ràng đã nhận ra cô không phải Lạc Cửu, lập tức trở nên cảnh giác, hỏi: "Cô là ai?"

"Bà đoán xem? Dùng trăm phương ngàn kế để sắp xếp người đến bên cạnh tôi, lẽ nào bà không biết tôi là ai sao?"

"Hóa ra là cô Giản"

"Người của bà đang ở trong tay tôi, rất tiếc phải thông báo cho bà rằng tin đen tối mà bà muốn sẽ không lấy được."

Nói xong, cuộc gọi đột nhiên bị ngắt.

Cô cầm điện thoại, vô cảm nhìn Lạc Cửu đang bị Điền Dã ấn giữ trên bàn, thản nhiên nói: "Cô nghĩ liệu sếp cô có quan tâm đến cô không?"

Lạc Cửu không trả lời, nhưng trong lòng cô ấy cảm thấy có lẽ Kim Hồng sẽ không quan tâm đến cô ấy nữa, ai bảo cô ấy bất cẩn để lộ thân phận chứ.

Không ngờ, vài phút sau, Kim Hồng lại gọi đến, đi thẳng vào đề tài chính: "Cô muốn thế nào?"

"Người của bà, bà còn cần không?"

"Người của tôi thì dĩ nhiên tôi cần rồi, cô có điều kiện gì cứ nói."

Giản Dao im lặng một lúc lâu, đưa ra yêu cầu của mình: "Cho Đường Chiến về nhà."

Kim Hồng rất lâu sau đó vẫn không có phản ứng.

Đường Chiến?

Đường Chiến mà bà ta đã đưa ra nước ngoài, sống ở nước ngoài vài năm, dù có về nước cũng không về nhà thăm họ một lần?

"Đó là điều kiện của tôi, nếu bà đồng ý, bây giờ bà có thể qua đây, đưa người đi." Giản Dao nói xong, không đợi Kim Hồng trả lời đã cúp máy.

Lạc Cửu ngạc nhiên nhìn cô ấy, vốn tưởng Giản Dao sẽ đưa cô ấy đến đồn cảnh sát, hoặc tự mình xử lý cô ấy, nhưng Giản Dao suy tư lâu như thế, cuối cùng điều Giản Dao muốn chỉ là để Đường Chiến trở về nhà họ Đường?

"Đưa cô ấy xuống lầu chờ đợi đi"

Giản Dao giao việc xong liền đứng dậy rời khỏi phòng sách.

Cô đi thẳng đến phòng ngủ chính, phát hiện Phó Thịnh Niên vừa tắm xong đã bước ra từ phòng tắm. Lúc này anh đang nằm nghiêng trên giường, một tay chống cằm mỉm cười nhìn cô, tư thế vô cùng quyến rũ.

Cô gãi đầu, do dự giây lát, cuối cùng vẫn đi qua, ngồi xuống bên cạnh giường.

"Đã muộn rồi, rửa mặt rồi ngủ thôi."

Người đàn ông nháy mắt với cô, trong ánh mắt chỉ toàn là mong đợi.

Cô ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở anh: "Đây là phòng của em, em đã cho anh tắm trong phòng của em rồi mà anh còn muốn ở lại đây ngủ một đêm nữa sao?"

Phó Thịnh Niên gật đầu, cánh tay dài vươn ra ôm cô vào lòng.

Nghĩ đến chuyện mình đã từng làm việc hết sức tồi tệ với Giản Dao, là anh chỉ muốn móc hết sự dịu dàng của mình ra để đối xử với cô, cố gắng bù đắp cho cô.

"Em có muốn tắm không? Nếu muốn, anh giúp em tắm, nếu không muốn thì bây giờ em có thể an tâm ngủ say trong lòng anh." Giọng anh rất nhẹ, vừa nói vừa hôn lên trán cô.

"Em còn vài việc cần xử lý, sẽ ngủ trễ chút."

Cô đoán Kim Hồng đã dẫn người đang trên đường tới đây.

Vì Lạc Cửu đã theo Kim Hồng suốt năm năm, giờ Kim Hồng lại trắng trợn đòi người, ắt hẳn bà ta sẽ chấp nhận điều kiện của cô.

Đường Chiến chỉ là hơi khó bảo lúc còn đi học thôi, không phải người từng phạm sai lầm lớn gì, Kim Hồng không quá có khả năng sẽ từ chối điều kiện cho Đường Chiến về nhà.

"Việc gì mà phải xử lý đến tối muộn thế này vậy?"

Phó Thịnh Niên hơi tò mò. Anh ngồi dậy, nhẹ nhàng bế Giản Dao đặt lên đùi mình, bàn tay đặt sau lưng cô kiên nhẫn vỗ nhẹ nhàng như đang bế một em bé vào lòng để dỗ dành.

Cô bị anh dỗ như trẻ con, không nhịn được muốn cười.

"Anh đang làm gì vậy?"

"Không nhận ra sao? Anh đang dỗ em, lấy lòng em."

"Em đâu phải em bé ba tuổi."

"Anh muốn cưng chiều em như cưng chiều em bé."

Từ lúc tỉnh lại đến giờ, anh phát hiện Giản Dao hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng. Cô mang quá nhiều tâm sự, có rất nhiều chuyện cô không chịu nói cho anh biết, có lẽ là sợ anh không chịu nổi.

Nhưng cô càng không chịu nói, anh càng muốn biết, thậm chí chỉ ước sau khi ngủ một giấc mở mắt dậy là ký ức bị mất sẽ ùa về.

Giản Dao cảm thấy ấm lòng, nhưng vừa nghĩ đến ký ức của anh chưa hoàn toàn phục hồi, tâm trạng cô bỗng dưng hơi nặng nề.

"Phó Thịnh Niên, em có chuyện muốn bàn với anh."

"Chuyện gì?"

"Bác sĩ nói ký ức của anh đang phục hồi, nhưng có những việc khi nhớ lại có khả năng anh sẽ bị đau đầu. Em đã nhờ bác sĩ kê thuốc giảm đau cho anh rồi, sáng mai em sẽ cho người đến bệnh viện lấy thuốc, em dự định sẽ đưa anh đến Lâm Hải trong mấy ngày tới."

Phó Thịnh Niên không nghĩ quá nhiều, chỉ cho rằng Lâm Hải là nơi lưu giữ ký ức và quá khứ của bọn họ nên lập tức đồng ý.

"Có lẽ sẽ có một người nữa đi cùng chúng ta."

"Ai?"

"Lục Ngộ Chi."

Lúc trước khi đến Lâm Hải cứu trợ, Phó Thịnh Niên đã đến Lâm Hải tìm cô, Lục Ngộ Chi cũng đi đến đó. Ở đó Phó Thịnh Niên bị Lục Ngộ Chi chọc tức sắp nổ phổi. Cô nghĩ, nếu bị kích thích có thể khiến anh nhớ lại một số chuyện thì có lẽ để Lục Ngộ Chi xuất hiện sẽ có tác dụng.

Chuyện này cô vẫn chưa từng nhắc với Lục Ngộ Chi, trong lòng cô luôn cảm thấy việc vì muốn giúp Phó Thịnh Niên khôi phục trí nhớ mà bắt Lục Ngộ Chi đồng hành cùng họ tới Lâm Hải thật sự quá tàn nhẫn với anh ấy.

"Lục Ngộ Chi là ai?"

"Một người bạn."

Phó Thịnh Niên im lặng một lúc, nghi ngờ hỏi: “Chắc không phải tình địch của anh đó chứ?"

"Thôi vậy, chúng ta đi hai người thôi."

Giản Dao đột nhiên thay đổi ý định, tốt nhất vẫn là không liên lạc với Lục Ngộ Chi. Đối với cô, anh là một người rất tốt - người đã xuất hiện khi cô suy sụp nhất, làm cô cười, khiến cô vui vẻ trở lại. Cô không muốn làm tổn thương trái tim anh thêm lần nữa.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[Truyện ngôn tình] Thục Cẩm Nhân Gia - Chương 1 "Thiếu nữ giặt tơ"

[Truyện ngôn tình] Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 15 "Có chịu được không? Không chịu được thì gọi tôi"

[Truyện ngôn tình] Người vợ câm đắt giá: Người vợ bỏ trốn cùng đứa con! - Chương 14 "Tôi sẽ không để anh ta làm tổn thương em"