[Truyện ngôn tình] Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 317 "Chúng tôi đã làm hòa rồi"

Sắc mặt Đường Chiến tái nhợt, sức lực rõ ràng không cầm cự nổi, nếu không có vệ sĩ đỡ anh ấy thì anh ấy có thể ngã gục bất cứ lúc nào.

Giản Dao nhìn thấy dáng vẻ Đường Chiến như vậy thì rất hoảng sợ, muốn đỡ anh ấy đứng dậy nhưng anh ấy lại ngoan cố quỳ ở đó, không chịu nhúc nhích.

"Anh quỳ ở đây làm gì?"

"Tiêu Điềm bị bắt về rồi, chỉ cần quỳ ba ngày ba đêm, là tôi có thể gặp cô ấy một lần."

Trái tim Giản Dao quặn thắt, nói: "Đừng quỳ nữa, Kim Hồng đã đồng ý cho anh trở về nhà, anh có thể về nhà rồi."

Đường Chiến ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn cô với vẻ không hiểu.

Nhiều năm qua, Kim Hồng chỉ mong anh ấy vĩnh viễn đừng quay lại. Khi đó là một tay bà ta đã sắp đặt chuyện anh ấy ra nước ngoài, khi bà ta tiễn anh ấy ra sân bay còn cảnh cáo anh ấy rằng tốt nhất đừng về nước.

Thực ra Kim Hồng không phải mẹ ruột của anh ấy, mẹ anh ấy là người phụ nữ mà Đường Kiến Quốc lén nuôi bên ngoài, và mẹ anh ấy cũng đã mất vì khó sinh khi sinh ra anh. Thời điểm anh ấy còn chưa biết nhớ thì đã bị Đường Kiến Quốc đưa về nhà họ Đường. Ban đầu anh ấy không biết thân thế của mình.

Năm mười ba tuổi, anh ấy tình cờ nghe lén được cuộc nói chuyện giữa Kim Hồng và Đường Kiến Quốc trong phòng sách, lúc đó mới hiểu ra mẹ ruột mình chính là kẻ phá hoại hôn nhân của họ. Anh chỉ là một đứa con hoang, và Kim Hồng luôn ôm lòng hận thù - đó là lý do bà ta đối xử tệ bạc với anh ta.

Ban đầu tính cách anh ấy rất hiền lành, có thể cảm nhận được thái độ cư xử khác biệt của Kim Hồng đối với anh ấy và Đường Tiêu. Anh ấy luôn ngoan ngoãn trước mặt bà ta, nhưng dù anh ấy có ngoan thế nào, cố gắng ra sao để được Kim Hồng công nhận và yêu thương thì bà ta vẫn không thích anh ấy.

Sau khi biết được sự thật, tính cách anh ấy thay đổi rõ rệt, đánh nhau, trốn học, không học hành tử tế, không còn lấy lòng bất kỳ ai.

Anh ấy không chịu sự quản giáo, Kim Hồng nhân cơ hội đó đưa anh ấy ra nước ngoài, để anh ấy tự sinh tự diệt.

Anh ấy thấy như vậy cũng rất tốt, so với tiếp tục ở lại chịu đựng ánh mắt khinh thường của Kim Hồng, khát cầu tình yêu người mẹ không thể nào có được đó thì không bằng rời khỏi đó.

Đó cũng là lý do anh ấy về nước lâu như vậy mà chưa bao giờ quay lại nhà họ Đường.

"Bà ta cho tôi về sao?"

Anh ấy không dám tin lời của Giản Dao.

Sao Kim Hồng có thể cho anh ấy về được.

"Hôm qua tôi đã gặp bà ta, bà ta đã đồng ý cho anh về nhà rồi."

"Tại sao?"

"Nói ra thì dài lắm, anh đứng lên trước đã."

Giản Dao vươn tay đỡ anh ấy, nhưng đôi chân cứng đơ như đá, mất hẳn cảm giác từ lâu khiến anh ấy không đứng dậy nổi.

Vệ sĩ bên cạnh thấy vậy, bèn giúp Giản Dao đỡ anh ấy lên xe.

Anh ấy phải ngồi một lúc lâu mới cảm nhận được chân bắt đầu tê.

Giản Dao nhắc đến chuyện của Lạc Cửu, hỏi anh ấy có biết Lạc Cửu không, anh ấy lắc đầu trả lời: "Chưa từng nghe nói."

Khi anh ấy bị đưa ra nước ngoài, Lạc Cửu chưa đến bên người Kim Hồng làm việc. Sau khi về nước, ngoài Đường Tiêu ra, anh ấy không có liên hệ với bất kỳ ai trong nhà họ Đường, do vậy anh ấy cũng không quen Lạc Cửu.

"Sau khi khôi phục thân phận nhị thiếu gia nhà họ Đường, chuyện của anh và Tiêu Điềm có lẽ còn có hy vọng." Giản Dao dịu giọng khuyên nhů.

Anh ấy lập tức nhớ lại những lời Tiêu Chính đã từng nói. Vấn đề khôi phục thân phận nhị thiếu gia nhà họ Đường thì dễ rồi, dù sao Đường Kiến Quốc đối xử với anh ấy cũng không quá tệ, nhưng vấn đề yêu cầu anh ấy tiếp quản sự nghiệp gia tộc thì không có khả năng, Kim Hồng sẽ không để một đứa con riêng như anh ấy chiếm toàn bộ những gì vốn thuộc về Đường Tiêu.

"Về nhà nghỉ ngơi cho khỏe, sửa soạn lại bản thân, dành thời gian quay lại nhà họ Đường."

Giản Dao vừa nói vừa vỗ nhẹ vai anh ấy, sau khi im lặng một lúc, lại nói: "Hai ngày nữa tôi và Phó Thịnh Niên sẽ đi Lâm Hải."

"Đi bao lâu?"

"Chưa nghĩ kỹ, chắc sẽ ở lại đó vài ngày."

"Có cần tôi điều thêm vài người từ bộ phận an ninh để hộ tống hai người không?"

"Không cần, vệ sĩ mà Phó Thịnh Niên sắp xếp đã đủ nhiều rồi."

"Vậy hại người nhớ chú ý an toàn."

Ngô Tuấn vẫn chưa sa lưới, tối qua lại nhận được cảnh cáo từ Kim Hồng, còn có Giản Thi hận tới mức muốn ăn tươi nuốt sống bọn họ, sao Giản Dao dám lơ là cảnh giác cho được.

Cô dặn vệ sĩ đưa Đường Chiến về căn hộ, rồi ngồi lại vào xe của mình. Cô không vội về nhà mà trước tiên gọi một cuộc điện thoại cho Phó Thịnh Niên. Sau khi xác nhận Phó Thịnh Niên vẫn còn ở công ty, cô bèn đi qua đó tìm anh.

Đặt chân bước vào tòa nhà của Tập đoàn Phó Thị, cô được Tả Nhất và Kiều Thắng Nam hộ tống đi về phía thang máy, tình cờ phát hiện một người đang ngồi trong khu vực nghỉ ngơi tầng một.

Người đó là Mộ Tiểu Nhiễm, cô ta ngồi phóng khoáng trên ghế sofa, một tay cầm hamburger, một tay cầm coca, ăn uống ngon lành.

Đã gần trưa rồi, cô đến để ăn trưa với Phó Thịnh Niên, không ngờ lại gặp Mộ Tiểu Nhiễm ở đây.

Nếu cô không nhớ nhầm, chuyện Mộ Tiểu Nhiễm phục chức đã đổ sông.

Cô bước chậm lại, do dự giây lát, cuối cùng quay người đi về phía quầy lễ tân.

"Sao cô ta lại ở đây?"

Cô hỏi nhân viên quầy lễ tân.

Nhân viên nhìn Mộ Tiểu Nhiễm một cái, trông khá đau đầu.

"Cô ta mới sáng sớm đã đến đây, đến để gặp Phó tổng."

"Có cần tôi nhờ bảo vệ đuổi cô ta ra không?"

Giản Dao chưa kịp trả lời thì một giọng nói đã cướp lời cô.

"Tôi tưởng là ai, hóa ra là Phó phu nhân à? À không... giờ cô đâu còn là Phó phu nhân nữa, trước đây đã bị anh Thịnh Niên đuổi đi rồi mà. Sao còn dám mặt dày mày dạn đến đây? Tự mình chuốc lấy nhục nhã à?"

Người nói chính là Mộ Tiểu Nhiễm, giọng điệu nghe ra vẻ hả hê.

Cô tìm theo tiếng nói, Mộ Tiểu Nhiễm đang đi về phía cô.

Tả Nhất và Kiều Thắng Nam lập tức bảo vệ cô ở phía sau.

Cảnh tượng đó khiến Tiểu Nhiễm bật cười, cô ta cắn một miếng hamburger, cười hơ hơ nói: "Tôi đâu có làm gì cô, cô sợ tôi thế làm gì."

"Tôi không sợ cô."

"Chuyện phục chức của tôi đã đổ bể rồi, tôi đoán là cô giở trò phải không?"

"Cô xem Tập đoàn Phó Thị là chỗ nào thế? Là nơi cô muốn vào thì vào được sao?"

"Tôi là học sinh được bố mẹ của anh Thịnh Niên tài trợ, tôi muốn vào Tập đoàn Phó Thị thì có thể vào, tôi có ưu đãi đặc biệt, nhưng nếu không phải do cô gây rối từ bên trong thì sao anh Thịnh Niên có thể đuổi tôi đi."

"Có bệnh thì nên đi bệnh viện chữa bệnh."

Giản Dao không muốn nói nhảm với cô ta, cất bước bước đi về phía thang máy.

Mộ Tiểu Nhiễm nhìn theo bóng lưng vội vã của cô, giọng lạnh lùng buông lời mỉa mai: "Anh Thịnh Niên chắc chắn sẽ không gặp cô đâu."

"Chúng tôi đã làm hòa rồi."

Giản Dao không quay đầu lại, chỉ vứt lại nói một câu rồi đi thẳng vào thang máy.

Mộ Tiểu Nhiễm sững sờ đứng tại chỗ một lúc lâu.

Làm hòa rồi?

Giản Dao và Phó Thịnh Niên thế mà đã hòa rồi sao?

Rõ ràng Giản Dao đã bị Phó Thịnh Niên chọc tức đến mức thổ huyết, vậy mà hai người lại quay lại với nhau nữa?

Cho nên chuyện phục chức của cô ta không thành công, quả nhiên là Giản Dao ngầm thao túng?

Nghĩ tới đây, cô ta tức giận không thôi.

Người phụ nữ đáng chết này thật sự là khắc tinh của cô ta mà, hoàn toàn là hòn đá cản đường trên con đường thành công của cô ta.

Cô ta hút một hơi coca, phát hiện nhân viên quầy lễ tân nhìn cô ta với ánh mắt ghét bỏ thì nghiến răng hét lên: "Nhìn gì mà nhìn!"

Nhân viên quầy lễ tân đã chướng mắt cô ta từ lâu, lập tức thông báo bảo vệ, quyết đoán vứt cô ta ra ngoài.

Mộ Tiểu Nhiễm suýt ngã xuống đất, cái hamburger ăn dở rơi xuống đất bị vấy bẩn, ly coca cũng suýt tuột tay.

Cô ta đá cái bánh hamburger ăn một nửa bay xa, tức giận đến mức muốn bùng nổ ngay tại chỗ.

Phó Thịnh Niên không nghe điện thoại của cô, cô ta đành phải đến đây chờ đợi, hy vọng tình cờ gặp được anh ta. Ai ngờ Giản Dao và Phó Thịnh Niên đã làm lành rồi.

Cô ta cố hết sức bình tĩnh lại, nhận thức rõ ràng Phó Thịnh Niên thực sự không có hứng thú với cô ta. Dù đã mất trí nhớ, nhưng anh ta vẫn không chịu ngó ngàng đến cô ta, dù chỉ một lần.

Điều cô ta muốn là thành công, là tiền bạc, là danh vọng, những thứ đó không chỉ có Phó Thịnh Niên mới có thể cho, nhưng chỉ vì cô ta thích Phó Thịnh Niên và những gì cô ta muốn, vừa hay Phó Thịnh Niên có khả năng cho nên cô ta mới theo đuổi mà thôi.

Vì anh ta không thèm cô ta, nên cô ta đành chuyển mục tiêu, cô ta không muốn tiếp tục sống cuộc đời thảm hại vậy nữa.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[Truyện ngôn tình] Thục Cẩm Nhân Gia - Chương 1 "Thiếu nữ giặt tơ"

[Truyện ngôn tình] Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 15 "Có chịu được không? Không chịu được thì gọi tôi"

[Truyện ngôn tình] Người vợ câm đắt giá: Người vợ bỏ trốn cùng đứa con! - Chương 14 "Tôi sẽ không để anh ta làm tổn thương em"