Người vợ câm đắt giá: Người vợ bỏ trốn cùng đứa con! - Chương 55 "Nhường lại vị trí Tô phu nhân"

Lúc này Lạc San không muốn rời đi nữa, chỉ muốn nghe xem hai người kia còn định nói gì.

Không ngờ bọn họ lại đột nhiên im bặt.

Ngay sau đó, tiếng bước chân từ xa đến gần, bóng dáng Tô Tân Thần xuất hiện ở cửa phòng trà.

"Tô tổng." Hai người lập tức chào hỏi.

Tô Tân Thần khẽ "ừm" một tiếng, nhìn về phía Lạc San: "Sao không vào?"

Lạc San đứng dậy, vội vàng giải thích: Trợ lý Hồ nói anh đang họp.

"Sau này cho dù đang họp cũng có thể trực tiếp vào." Tô Tân Thần lại nói.

Lạc San gật gật đầu, sau đó xách hộp đồ ăn đặt bên cạnh lên.

Tô Tân Thần nói xong liền rời đi, nhưng trong phòng trà lại rơi vào tĩnh lặng chết chóc.

Hai nhân viên kia vốn còn tò mò về thân phận của Lạc San, và Tô Tân Thần làm thế nào để giao tiếp với cô.

Kết quả là Lạc San vậy mà nghe hiểu! Tô Tần Thần lại còn trực tiếp nói chuyện với cô!

Như thế thì chẳng phải hai người vừa rồi nói gì, cô đều nghe thấy hết sao?

Hai người hoảng hốt nhìn Lạc San, chỉ sợ cô tố cáo với Tô Tân Thần thì công việc của bọn họ coi như xong.

Nhưng Lạc San lại mỉm cười thân thiện với họ.

Cô đang định rời đi, nhưng lại nhớ ra gì đó, lấy điện thoại ra gõ chữ cho hai người xem: Mạnh Nhan An thường xuyên ở trong văn phòng cùng Tô tổng sao?

"Ừm... cũng không hẳn là thường xuyên, nhưng có lúc sẽ ở trong đó cả buổi chiều, lúc đi ra... trông, ừm... khá là thỏa mãn."

Một trong hai thư ký nói với Lạc San.

Ý trong câu này đã rất rõ ràng, hiển nhiên cho rằng Mạnh Nhan An và Tô Tân Thần trong văn phòng đã làm gì đó.

Lạc San lại gõ chữ: Cảm ơn, vừa nãy tôi chẳng nghe thấy gì cả.

Hai người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng khi quay người bước vào văn phòng, Lạc San vẫn cảm thấy lòng nhói đau.

Cô việc gì phải hỏi những điều này chứ? Hỏi rồi chẳng phải chỉ tự chuốc khổ vào mình sao...

Phòng họp của Tô Tân Thần rất lớn, nhưng bên trong không hề có dấu vết của phụ nữ, Lạc San xách hộp đồ ăn, có phần bối rối, cho đến khi Tô Tân Thần nói với cô: "Ngồi trên sofa đi."

Lúc này cô mới bày hộp cơm ra trên bàn trà, lại lấy đũa ra.

Đúng lúc này, cửa văn phòng bị gõ.

Một nam nhân viên bước vào: "Tô tổng, đây là tài liệu cần anh ký."

"Để tôi xem." Tô Tân Thần cầm tài liệu qua, có vẻ định duyệt xong tại chỗ rồi mới ăn cơm.

Vì vậy Lạc San cũng không vội mở nắp hộp, tránh để đồ ăn bị nguội.

Nam nhân viên kia đứng đợi bên cạnh, ánh mắt tò mò nhìn lướt trên người Lạc San.

Không phải tất cả nhân viên đều biết hôm nay công ty có một vị khách quý đến, ngoài lễ tân và phòng thư ký mà Lạc San tiếp xúc đã nhận được thông báo, các phòng ban khác đều chưa từng thấy ảnh của cô.

Vì vậy, lúc này nhìn thấy dáng vẻ Lạc San củi người bày biện hộp cơm, nam nhân viên kia liền coi cô như người giúp việc trong nhà của Tô Tân Thần.

Anh ta tỏ vẻ chỉ bảo, nói với Lạc San: "Đừng để dầu mỡ dây ra khắp nơi, nếu không có khách đến gặp Tô tổng ở đây, sẽ rất khó coi."

Nói xong anh ta còn có chút đắc ý, cảm thấy mình vừa giúp được Tô Tân Thần, nhắc nhở một chi tiết dễ bị bỏ sót.

Nhưng không ngờ ngay khoảnh khắc sau, ánh mắt băng lạnh của Tô Tân Thần đã dừng lại trên người anh ta, khiến lông tơ trên lưng anh ta lập tức dựng đứng!

"Cậu không có tư cách nói chuyện với cô ấy như vậy." Giọng điệu Tô Tân Thần lạnh lùng vang lên: "Xin lỗi."

"Xin lỗi!" Mồ hôi lạnh của nam nhân viên tuôn ra, bình thường khi gương mặt Tô Tân Thần trở nên lạnh lùng tức là có nhân viên phạm phải sai lầm nghiêm trọng, sắp bị đuổi việc!

Lạc San không ngờ Tô Tân Thần ngay cả chuyện nhỏ như vậy cũng bênh vực cô, nhân viên này chẳng qua chỉ là giọng điệu nói với cô hơi khó nghe, lời nhắc nhở thực ra cũng không có gì xấu.

"Sau này đừng lên tầng mười bảy nữa."

Ký xong liền ném tập tài liệu cho nhân viên, Tô Tân Thần nói.

Không bị đuổi việc, nam nhân viên như được đại xá, vội vàng gật đầu, nhanh chóng rời đi.

Tô Tân Thần cuối cùng cũng xong việc, bước về phía sofa, định ăn trưa.

Nhưng cửa văn phòng lại bị đẩy ra, ngay sau đó giọng nữ vang lên: "A Thần, con bị ốm sao

không nói với gia đình? Mẹ nghe từ phía bệnh viện mới biết!"

Người đến chính là mẹ Tô, Đinh Bình.

Lạc San vừa nghe thấy giọng bà thì liền căng thẳng, đứng một bên bất an nhìn về phía bà. "Cô đến chăm A Thần?"

Nhìn thấy Lạc San, sắc mặt Đinh Bình lập tức sa sầm, ánh mắt chán ghét đánh giá cô một lượt, lại nhìn sang hộp cơm trên bàn trà.

"Ngay cả nắp hộp cũng không mở ra được sao? Đặt đó là xong à? Thế thì để A Thần tự nấu còn hơn!"

"Cô ấy sợ đồ ăn nguội."

Tô Tân Thần ngồi xuống, liếc nhìn Đinh Bình, nói.

Không ngờ Tô Tân Thần lại lên tiếng bênh vực Lạc San, Đinh Bình cau mày, rõ ràng rất khó chịu.

Bà ngồi xuống đối diện Tô Tân Thần: "Sức khỏe của con thế nào rồi?"

"Không có gì cả, mẹ không cần đến thăm con." Tô Tân Thần cầm đũa ăn cơm, hoàn toàn không hề ngẩng đầu nhìn Đinh Bình.

"Không sao thì tốt! Vốn dĩ bên anh con đã không thể sinh đẻ rồi, nếu con lại có vấn đề sức khỏe, nhà họ Tô chúng ta chẳng phải sẽ tuyệt hậu sao!"

Nói xong, ánh mắt Đinh Bình liền liếc về phía Lạc San.

Rõ ràng trong mắt bà, Lạc San hoàn toàn không có tư cách sinh con cho nhà họ Tô, việc cô ngồi ở vị trí Tô phu nhân chẳng khác nào trở thành chướng ngại cho việc nối dõi tông đường.

Lạc San cúi đầu, giả vờ như không nhìn thấy.

"Mẹ đến chỉ để nói chuyện này?" Lần này, Tô Tân Thần nhìn về phía Đinh Bình.

"Tất nhiên là mẹ đến để quan tâm sức khỏe của con, không sao thì tốt, ăn cơm cho ngon đi..."

Đinh Bình gượng gạo cười cười, lần này không nhắc lại chuyện sinh con nữa.

Nhưng bà vẫn ngồi đó mãi, đến khi Tô Tân Thần ăn xong, bà mới định đi cùng Lạc San.

Lạc San vốn không muốn đi chung với bà, đáng tiếc lại không thể tránh, chỉ còn biết hy vọng đoạn đường này mau kết thúc.

Quả nhiên, vừa bước vào thang máy, tay Đinh Bình đã bóp chặt lấy cánh tay Lạc San.

"Lạc San, coi như tôi cầu xin cô."

Giọng điệu của bà hoàn toàn không mang ý cầu khẩn, ngược lại càng giống uy hiếp.

"A Thần cũng đâu còn nhỏ, phải sinh con rồi, một tập đoàn lớn thế này không thể không có người thừa kế! Cũng không thể chỉ có một người thừa kế! Cô ngồi ở vị trí Tô phu nhân, vậy cô cái người khác sinh ra thì gọi là gì? Gọi là con hoang sao!

Năm đó lão gia nuôi cô bao nhiêu năm, sau này cô lại được gả cho A Thần như ý muốn, kết hôn năm năm, những gì nhà họ Tô chúng ta cho cô còn chưa đủ sao? Nếu cô có một chút lòng biết ơn, thì mau chóng nhường lại vị trí Tô phu nhân đi!

Nếu không, linh hồn lão gia trên trời thấy A Thần đến con cái cũng không có, sẽ nghĩ thế nào đây!"


<< Chương trước                                                                                                      Chương sau >>

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[Truyện ngôn tình] Thục Cẩm Nhân Gia - Chương 1 "Thiếu nữ giặt tơ"

[Truyện ngôn tình] Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 15 "Có chịu được không? Không chịu được thì gọi tôi"

[Truyện ngôn tình] Người vợ câm đắt giá: Người vợ bỏ trốn cùng đứa con! - Chương 14 "Tôi sẽ không để anh ta làm tổn thương em"