[Truyện ngôn tình] Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 248 "Em nói gì anh cũng tin"

Phó Thịnh Niên cười nhạt, bước đi nhanh sinh gió, cũng như xem lời cô nói như gió thoảng qua tai.

Anh vào nhà, đi thẳng lên cầu thang.

Nắm đấm của Giản Dao bắt đầu rơi vào lưng anh, cô nói: "Anh không nghe thấy tôi nói gì sao?"

"Đừng kích động vậy"

Anh bước lên tầng hai, vào phòng ngủ chính, đặt cô xuống ghế sofa, nhìn cô từ trên cao.

Điều hòa trong phòng mở khá mạnh, tuy vừa phơi nắng về nhưng thậm chí Giản Dao cảm thấy hơi lạnh.

Cô nổi da gà, hai tay xoa xoa cánh tay, ngước mắt nhìn người đàn ông cao lớn đứng trước mặt mình, rạng mây đỏ trên hai má đã bớt đi chút ít vì nhiệt độ hạ xuống.

Phó Thịnh Niên đã quen thói không vừa ý là vác cô đi.

"Em nghĩ anh đưa em vào đây là để làm gì em?".

Người đàn ông đột nhiên quỳ một gối, đặt một tay lên đầu gối cô, ngẩng đầu nhìn cô, cười mim.

Cô bị hỏi vậy thì nghẹn lời, nhất thời không nói được lời nào.

Màu đỏ vừa phai nhạt trên gò má lại dần dần trở về.

"Có phải em nghĩ lệch hướng rồi không?"

"Anh chỉ là lo em tiếp tục phơi nắng sẽ bị say nắng thôi, mặt trời hôm nay hơi chói chang."

Cô không nhịn được thỏ thẻ nói: "Nhưng hồi nãy anh còn nói muốn làm chuyện khác."

"Em nhắc anh mới nhớ đấy, đúng là anh muốn làm chuyện khác với em."

Tim cô đập thình thịch, hỏi: "Chuyện gì?"

Anh không vội trả lời cô, còn làm ra
vẻ bí ẩn

Anh đứng dậy đi ra ngoài, không lâu sau, mang vào vài bộ sưu tập ảnh, những bộ sưu tập ảnh này đều là mẫu quảng cáo của studio chụp ảnh cưới. Anh đưa cho cô vài cuốn, nói: "Chọn đi, thích bộ nào, chúng ta tranh thủ đi chụp."

Cô tưởng mình nghe nhầm. Thầm nghĩ anh thực sự muốn đi chụp ảnh cưới với cô?

"Anh quên chúng ta đã ly hôn rồi à?"

"Chưa quên."

Anh ngồi xuống bên cạnh cô, cánh tay tự nhiên đặt lên vai cô, anh nói: "Khi chúng ta kết hôn chưa chụp ảnh cưới, anh cảm thấy rất hối tiếc, muốn bù lại."

"Anh đang đùa giỡn gì vậy?"

Có những thứ muốn bù là bù được sao?

"Không đùa."

Bây giờ chụp bù một bộ, đợi khi họ tái hôn sẽ ịp thêm một bộ.

Trong lòng anh đang dự tính thế, nhưng anh biết muốn theo đuổi lại cô nhất định sẽ có khó khăn, có điều anh không gấp.

Anh muốn tiếp tục chờ đợi cô, trái tim cô không phải sắt đá. Anh quá hiểu cô, sớm muộn gì cô cũng sẽ hồi tâm chuyển ý.

"Xem thử, thích bộ nào."

Anh đưa tay, giúp cô mở bộ sưu tập ảnh trên cùng. Cô nhíu mày, một cơn giận trào dâng trong lồng ngực. Cô đóng phịch bộ sưu tập ảnh anh vừa mở, ném mấy bộ sưu tập ảnh sang bên, đứng dậy định đi.

Anh kéo cô lại, vòng tay ôm eo thon của cô, kéo cô ngồi lên đùi.

"Chạy gì chứ?"

"Tôi không muốn chụp ảnh cưới gì đó với anh. Đã ly hôn rồi, bây giờ chụp bù ảnh cưới thì quá hoang đường!"

Anh ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt dịu dàng như nước mùa thu, anh nói: "Em không muốn quay lại với anh sao?"

“Em không muốn."

"Em nói dối."

Tay anh siết chặt hơn, một tay nắm eo cô, nói rõ từng chữ một: "Chẳng phải em đã nói là chỉ cần anh biểu hiện tốt, em sẽ tha thứ cho anh sao?" "Lời dỗ ngọt mà anh cũng tin?"

"Em nói gì anh cũng tin."

Giản Dao đột nhiên không biết nói gì.

Bị Phó Thịnh Niên nhìn chằm chằm với vẻ mặt nghiêm túc, cô không khỏi cảm thấy hơi chột da.

Cô đưa tay đẩy anh một cái để đứng dậy. Nhưng anh chỉ dùng một tay ôm eo cô là đã đủ khiến cô không có kẽ hở để nhúc nhích.

Tay còn lại của anh nhanh chóng lần mò đến mặt cô, đầu ngón tay mát lạnh từ từ di chuyển dọc theo đường viền khuôn mặt đến đôi môi, ngón tay cái cọ xát nhẹ nhàng hai cánh hoa anh đào. Yết hầu anh nhúc nhích, không nhịn được muốn hôn xuống nụ hoa anh đào.

Cô quay mặt đi, anh lại nắm cằm cô, ép cô quay lại đối diện anh.

"Anh đừng làm bậy."

Cô cảnh cáo anh.

Anh cười trầm thấp, bàn tay di chuyển ra sau cổ cô, dùng chút lực đẩy mặt cô về phía mình.

Anh thuận thế hôn lên môi cô....

Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, phá vỡ hứng thú của anh.

Là điện thoại của Giản Dao đang reo.

Cô đẩy mạnh ngực anh, anh không vui rời môi. Nhìn cô lấy điện thoại ra từ trong túi, anh liếc nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi.

Anh Lục!

Lại là Lục Ngộ Chi.

Thật sự là âm hồn bất tán!

"Đừng nghe."

Vừa dứt lời, Giản Dao đã nghe điện thoại của Lục Ngộ Chi. Tuy giọng nói hơi khàn nhưng ngữ khí rất khách sáo: "Anh Lục, có chuyện gì không?"

"Bây giờ cô đang ở đâu?"

"Tôi đang ở..."

Cô đang ở nhà họ Phó, nhưng câu này cô không

nói ra khỏi miệng được.

"Cô ở đâu, anh đến tìm cô."

"Có chuyện gì cứ nói qua điện thoại đi."

Cô chờ đợi phản ứng từ Lục Ngộ Chi, nhưng chưa nghe thấy Lục Ngộ Chi nói gì thì điện thoại đã bị Phó Thịnh Niên giật lấy.

Phó Thịnh Niên cúp máy, ném điện thoại lên giường.

"Sao anh lại cúp máy của tôi..."

Anh không để cô có cơ hội nổi đóa, lại một lần nữa hôn cô, vô cùng bá đạo.

Lục Ngộ Chi ở đầu dây bên kia nhận ra cuộc gọi bị ngắt đột ngột, đang định gọi lại số của Giản Dao thì eo anh ấy bất chợt bị một đôi tay choàng tay ôm, có hương nước hoa thoang thoảng qua mũi.

Ba năm không gặp, cô ấy vẫn không đổi hương nước hoa, luôn dùng một nhãn hiệu, mùi hương này anh ấy vẫn còn nhớ.

Người phụ nữ ôm anh ấy từ phía sau, anh ấy theo phản xạ hất đôi tay đang quấn quanh eo mình ra, quay lại nhìn Hàn Mịch.

"Cô làm gì vậy?"

"Gọi điện cho ai thế?"

"Không liên quan đến cô."

"Triển lãm tranh kết thúc rồi, chúng ta nên về nhà rồi."

Anh ấy vừa định nhắc cô ta tìm chỗ ở mới, không mong muốn cô ấy sống trong Tứ hợp viện nữa, thì bị một giọng nói dịu ngọt cắt ngang: "Mịch Mịch, cậu sắp đi rồi à?"

Là tiếng của Giản Thi.

Hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía tiếng nói. Thấy Giản Thi được La Tây đỡ đang đi gần về phía bọn họ.

Mịch Mịch, mình có chút chuyện muốn nói với cậu. Cậu đừng đi vội, nói chuyện với tớ lát đi."

Chưa đợi Giản Thi đến gần, Lục Ngộ Chi đã nói: "Hàn Mịch, cô ở nhà tôi suy cho cùng cũng không thích hợp, mau mau tìm chỗ ở khác đi."

"Nhưng Vân Tịch nói..."

"Nhà là của tôi, em ấy nói không tính."

"Nếu cô và cô Giản Thi có chuyện muốn nói, vậy tôi đi trước."

Đôi chân anh ấy sải bước đi rất nhanh, như thể có mãnh thú đang đuổi theo phía sau.

Nhìn bóng dáng anh ấy biến mất khỏi tầm mắt, sắc mặt cô ta trầm xuống. Cô ta nhớ lại cuộc gọi vừa rồi, hình như là gọi cho Giản Dao, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.

"Mịch Mịch, về chuyện đầu tư, cậu đã gọi điện thoại cho bố cậu chưa?"

Giản Thi đi đến thân thiết khoác tay cô ta.

Cô ta gật đầu, đáp: "Đã gọi, nhưng rất xin lỗi, bố tôi không muốn đầu tư vào ngành phim ảnh.

Cậu cũng biết nhà tôi theo ngành y, bệnh viện của ông ấy mở ở thành phố Z, đầu tư ở tỉnh khác không thực tế cho lắm."

Giản Thi không ngờ kết quả là như vậy. Tuy trên mặt vẫn nở nụ cười nhạt, miệng nói không sao, nhưng trong lòng thầm mắng Hàn Mịch là đồ vô dụng.

Hy vọng cứ thế tan biến.

Cô ta âm thầm nghiến răng tiễn Hàn Mịch rời đi, quay đầu gọi điện cho Mạnh Mỹ Trúc, bảo Mạnh Mỹ Trúc đi cầu xin Giản Minh Sơ.

Dù sao cũng là vợ chồng lâu năm. Dù cho đã ly hôn, nhưng Mạnh Mỹ Trúc đã ở bên Giản Minh Sơ hai mươi năm, chung chăn chung gối lâu thế, tình cảm ít nhiều vẫn còn.


<< Chương trước                                                                                                     Chương sau >>

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[Truyện ngôn tình] Thục Cẩm Nhân Gia - Chương 1 "Thiếu nữ giặt tơ"

[Truyện ngôn tình] Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 15 "Có chịu được không? Không chịu được thì gọi tôi"

[Truyện ngôn tình] Người vợ câm đắt giá: Người vợ bỏ trốn cùng đứa con! - Chương 14 "Tôi sẽ không để anh ta làm tổn thương em"