[Truyện ngôn tình] Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 249 "Tự tìm đến để bị đánh"
Mạnh Mỹ Trúc nói chuyện điện thoại với Giản Thi xong, đã đấu tranh tư tưởng một hồi lâu, cuối cùng vẫn là lái xe đi đến Giản gia.
Hôm nay là ngày Chủ nhật, Giản Minh Sơ chắc đang ở nhà.
Bà ngồi trong xe, trong lòng rất mâu thuẫn.
Muốn bà cầu xin Giản Minh Sơ giúp đỡ, thực sự còn khó chịu hơn là giết bà chết đi, nhưng bây giờ bà đã không còn lựa chọn nào khác nữa, bà kéo không được đầu tư, vốn dĩ bà đã đặt hết hy vọng vào Hàn Mịch, nhưng không ngờ Hàn Mịch lại vô dụng đến như vậy.
Việc muốn nhận được đầu tư từ Hàn gia đã thất bại rồi, ngoài việc cầu xin Giản Minh Sơ ra, bà nghĩ không ra cách nào khác nữa.
Giản Thi đã khuyên nhủ bà rất lâu qua điện thoại, bảo bà cúi đầu trước Giản Minh Sơ, cúi đầu trước kẻ thù của mình thì nói dễ hơn là làm.
Bà nghiến răng, dùng hai tay cấu chặt vào đùi cho đến khi mắt bà đỏ lên, cố gắng ép ra hai giọt nước mắt, rồi mới mở cửa xe bước xuống.
Bà bước lên bậc thềm, bấm chuông cửa nhà Giản gia.
Là một người giúp việc ra mở cửa, nhìn thấy bà, người giúp việc liền ngớ người ra.
"Phu nhân? Không phải, bà Mạnh, sao bà lại đến đây?"
"Giản Minh Sơ có ở nhà không?"
"Ông chủ có ở nhà."
"Tôi muốn gặp ông ấy."
"Vậy để tôi đi thông báo một tiếng."
"Không cần, tôi sẽ tự đi tìm ông ấy, ông ấy ở đâu?"
Người giúp việc do dự một chút, nhỏ giọng nói: "Ông chủ đang ở trong thư phòng."
Mạnh Mỹ Trúc hít một hơi thật sâu, đẩy người giúp việc đang cản đường ra rồi đi thẳng vào nhà, lên lầu.
Bà đã quá quen thuộc với nơi này, dù sao cũng đã sống ở đây hai mươi năm, bà rất dễ dàng đi được đến trước cửa phòng sách, thấy cửa đang mở, Giản Minh Sơ đang ngồi tựa vào ghế da nhắm mắt nghỉ ngơi, bà đưa tay ra gõ nhẹ hai cái lên cánh cửa.
Giản Minh Sơ mở mắt ra, nhìn về phía bà, chăm chú nhìn bà vỏn vẹn trong năm phút, cuối cùng cũng có chút phản ứng.
"Sao bà lại đến đây?"
Bà không nói gì, bước trên chiếc giày cao gót gót mảnh đi vào trong, đóng cửa thư phòng lại, đi thẳng đến trước mặt Giản Minh Sơ.
"Ông giúp tôi với, Truyền thông Diệu Nhật hiện đang rất cần vốn lưu động, tôi không tìm được ai có thể giúp đỡ, chỉ có thể đến cầu xin ông thôi."
Trước khi vào, bà đã chuẩn bị tốt tinh thần, mắt đỏ lên, nước mắt ngắn dài, dáng vẻ trông rất đáng thương.
Giản Minh Sơ ngẩn ra vài giây, cười nhạt, "Bà dựa vào cái gì mà nghĩ rằng tôi sẽ giúp bà?"
"Vì chúng ta đã chung chăn gối với nhau hai mươi năm, tôi đã sinh cho ông một đứa con trai, không có công lao cũng có khổ lao."
"Con trai?"
Giản Minh Sơ bỗng nhiên nổi giận lên, "Bà còn mặt mũi mà nhắc đến con trai với tôi sao? Bà đã nuôi nấng con tôi trở thành một tên tội phạm, đến bây giờ cảnh sát vẫn đang truy nã nó."
"Vậy còn tôi? Không phải ông yêu tôi sao? Giản Minh Sơ, lúc đầu khi ông cưới tôi không phải vì trong lòng ông có tình cảm với tôi sao?"
"Đó là trước kia."
Bây giờ ông đối với Mạnh Mỹ Trúc chỉ còn lại sự căm hận, bà đã lừa dối ông hai mươi năm, ông còn nuôi dưỡng đứa con hoang của Ngô Thanh Phong suốt hai mươi năm, điều này đối với một người đàn ông mà nói là một sự sỉ nhục rất lớn.
"Dao Dao đã không thèm để ý tới tôi nữa rồi, bây giờ con bé đã không nhận tôi người bố này, tất cả đều là tại bà, bà còn có thể chạy đến đây xin cho tôi giúp bà? Loại phụ nữ như bà không xấu hổ sao? Bà đã lấy đi của tôi hơn mười triệu, sao, nhanh như vậy đã tiêu sạch mười triệu hơn rồi sao?""Tôi vẫn là có năng lực, không đến mức tiêu xài hoang phí đến như vậy, tất cả đều là do Phó Thịnh Niên giở trò, anh ta luôn chèn ép công ty của tôi, âm thầm giúp đỡ Giản Dao, họ đang đẩy tôi vào đường cùng, ông nhẫn tâm nhìn tôi mất hết tất cả hay sao?"
Khi kết hôn với Giản Minh Sợ thực sự cái gì bà cũng không biết, cái gì cũng không làm được, nhưng trong hai mươi năm qua bà đã học được rất nhiều điều, nỗ lực hết sức nâng cao bản thân, ở nước Anh, bà có thể giao tiếp bằng tiếng Anh với người bản địa mà không gặp trở ngại gì.
Bà không nghi ngờ về khả năng làm việc của mình, vì vậy đã đầu tư toàn bộ số tiền vào Truyền thông Diệu Nhật, vốn dĩ bà muốn sử dụng Truyền thông Diệu Nhật để chèn ép Giản Dao, nhưng bà lại không ngờ tới, Phó Thịnh Niên dù đã ly hôn với Giản Dao rồi, nhưng vẫn bảo vệ con bé tiện nhân đó.
Truyền thông Diệu Nhật đã đến bên bờ vực phá sản, bà không thể để mình bị đánh bại như vậy được.
Bà không cam tâm!
"Con trai bây giờ vẫn đang chạy trốn, ăn mặc ở đi lại của nó đều do tôi lo liệu, nếu như tôi thất bại hoàn toàn thì nó ở ngoài kia đến cơm cũng không có mà ăn, ông nhẫn tâm nhìn mẹ con tôi rơi vào tình cảnh khốn cùng như vậy sao?"
Bà khóc lên, nước mắt lã chã rơi.
Giản Minh Sơ nhìn bà với ánh mắt lạnh lùng, đợi bà khóc đủ rồi, thản nhiên nói, "Muốn tôi giúp bà cũng không phải là không thể."
"Ông có yêu cầu gì, ông cứ nói."
"Bà hãy quỳ xuống trước, nhận lỗi một cách nghiêm túc."
“...”
Mạnh Mỹ Trúc nắm chặt tay, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra dáng vẻ yếu đuối không thể tự vệ.
“Không muốn quỳ sao?"
“Không phải."
"Vậy thì quỳ đi!"
Mạnh Mỹ Trúc cắn răng lại, 'bịch' một tiếng quỳ xuống, đầu gối đập vào sàn nhà, đau nhói.
Ánh mắt Giản Minh Sơ lộ ra một tia cười, nhìn bà rất hài lòng, "Nhận lỗi."
"Anh yêu, em sai rồi."
"Sai ở đâu?"
"Em không nên lừa dối anh, Ngô Thanh Phong đã chết rồi, em và con trai không có nơi nương tựa, sau này đều phải nhờ cậy vào anh, anh giúp đỡ chúng em với."
"Cởi đồ ra."
Mạnh Mỹ Trúc trừng mắt lên, không thể tin nổi mà nhìn ông.
Ông cười, rất thích thú khi thấy dáng vẻ của bà quỳ trước mặt mình cầu xin ông.
“Không cởi cũng không sao, tôi xem như hôm bà chưa từng đến đây."
“Không, em sẽ cởi."
Mạnh Mỹ Trúc run rẩy mở hai nút áo ở cổ ra, đối diện với ánh mắt cợt nhã của Giản Minh Sơ, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cảm giác buồn nôn.
Bà làm không được.
Giản Minh Sơ nhìn thấy bà dừng lại, chần chừ, lại cài hai nút áo vào, chân mày không khỏi nhíu lại.
"Không cần tiền nữa à?"
"Cần."
Nhưng bà không muốn bán rẻ thân xác của mình.
Bà biết Giản Minh Sơ muốn cái gì, chẳng qua là muốn bà thỏa mãn nhu cầu của ông ta.
"Vậy bà như này là có ý gì?" Giản Minh Sơ đứng dậy, nhìn bà từ trên cao xuống, khuôn mặt đã tối sầm xuống.
"Tùy ông muốn đánh hay muốn mắng, chỉ là đừng bắt em cởi đồ."
"Vậy sao?"
Giản Minh Sơ gật đầu, "Vậy tôi sẽ thỏa mãn bà."
Ông rút thắt lưng ra cầm trong tay, không để Mạnh Mỹ Trúc có thời gian kịp phản ứng lại, dùng lực vung thắt lưng lên đánh mạnh vào người bà.
"Chát" một tiếng vang lên, vai và lưng bị đánh rất mạnh, đau đến mức bà cúi gập người lại, hét lên một tiếng thảm thiết.
Nhìn dáng vẻ bà cắn răng run rẩy, dây thần kinh của Giản Minh Sơ giống như bị kích thích, trở nên rất phấn khích.
Ông lại vung thắt lưng, đánh từng nhát từng nhát vào người bà, mỗi nhát đều đánh rất mạnh. Lừa dối ông?
Lại còn lừa dối ông suốt hai mươi năm!
Người phụ nữ chung chăn gối với ông hai mươi năm, lại coi ông như một kẻ ngu mà quay mòng mòng.
Ông yêu bà, trong lòng có bà, nhưng ông yêu sâu đậm bao nhiêu thì hận cũng sâu bấy nhiêu.
Ông không một chút thương xót, chỉ hận không thể đánh chết bà.
Bà không chỉ lừa gạt ông, mà thực ra những năm qua bà luôn qua lại với Ngô Thanh Phong, bị cắm sừng suốt hai mươi năm, điều này không một người đàn ông nào có thể chịu đựng nổi được.
Bà tự mình tìm đến để bị đánh, ông tuyệt đối sẽ không nương tay.
Nhìn bà lăn lộn trên sàn nhà đau đớn, nhăn nhó kêu la không ngừng, đau đớn đến mức trán đổ mồ hôi đầm đìa, ông dừng lại, hít thở vài hơi, rồi lại nhanh chóng vung thắt lưng trên tay lên, đánh vào người bà.
"Đủ rồi, đừng đánh nữa."
Mạnh Mỹ Trúc khóc rống lên, đau đớn cả toàn thân, bà không biết mình đã bị đánh bao nhiêu cái, cảm giác như ở trên người không còn một chỗ nào lành lặn cả.

Nhận xét
Đăng nhận xét