[Truyện ngôn tình] Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 250 "Đừng giúp bà ta"
Giản Minh Sơ không vì bà đã cầu xin và khóc lóc mà dừng tay lại, ông đã hoàn toàn mất kiểm soát rồi.
Hai tay bà ôm đầu cọ mình trên sàn nhà, chịu đựng cơn giận dữ của ông, đau đến mức dường như sắp ngất đi.
Không biết đã bao lâu trôi qua, cuối cùng ông cũng kiệt sức, ném chiếc dây da trong tay đi, thở dốc mạnh rồi ngồi phịch xuống ghế da.
Bà đang run rẩy, dồn hết chút sức lực từ từ đứng dậy, nhìn thấy trên cánh tay mình đầy những vết máu ghê rợn, nước mắt bà không ngừng rơi xuống.
"Đã đánh đủ chưa?"
Bà cất giọng khàn khàn lên, âm thanh nhỏ đến mức ngay cả bản thân bà cũng có chút nghe không rõ.
Giản Minh Sơ nhìn bà một cái lạnh lùng, rồi cười nhạt, "Làm sao mà đủ được."
"Vậy ông còn muốn như thế nào nữa?"
"Bây giờ bà có thể đi rồi."
"Tiền đâu?"
"Tôi đâu có nói là sẽ đưa ngay cho bà."
Mạnh Mỹ Trúc căm hận nghiến răng, "Bây giờ không đưa, thì khi nào mới đưa?"
"Đợi đến khi nào tôi vui và hài lòng."
Ý là vẫn chưa hành hạ đủ hay sao?
"Bà về đi đợi điện thoại của tôi, tối nay vừa hay tôi có một buổi tiệc, bà chuẩn bị một chút trang điểm, để đi dự tiệc cùng tôi."
Mạnh Mỹ Trúc không thể tin vào tai mình đã nghe được những gì.
Ông đánh bà ra nông nỗi như thế này, mà còn muốn bà đi cùng tham gia tiệc xã giao?
Tiệc xã giao không tránh khỏi phải uống rượu, bà thương tích đầy mình thế này, làm sao mà uống được?
"Ông nhẫn tâm sao?"
Bà nhìn ông với đôi mắt đỏ hoe, nước mắt rưng rung.
Trong mắt ông không hề có một chút thương xót nào với bà, ngược lại còn không che giấu được mà cười, "Tại sao lại không nhẫn tâm?"
"Trái tim của con người đều làm bằng thịt mà." "Vậy tim của bà lại được làm từ gì?"
Bà đã lừa dối ông cả hai mươi năm trời, không phải hai mươi ngày, nếu như không có Giản Dao, có lẽ ông vẫn bị bưng bít đi không biết được sự thật.
Trái tim của người phụ nữ này thật độc ác!
Ông thậm chí còn muốn móc trái tim bà ra, tận mắt xem xem rốt cuộc nó màu đen hay đỏ.
"Biến đi! Nếu như bà còn muốn lấy được tiền, bây giờ cút về để chuẩn bị tối nay đi dự tiệc cùng tôi."
Nói xong, ông đứng dậy đi tới trước cửa sổ, quay lưng lại với bà, không còn để tâm đến bà nữa.
Bà khó khăn đứng lên, lê thân thể đang đầy thương tích đi ra khỏi phòng sách.
Người hầu Giản gia nhìn thấy dáng vẻ của bà, hoàn toàn không dám nhận ra bà.
Bà lúc này trông rất thảm hại, tóc tai rối bù, vết thương ở trên người máu đã chảy ra nhuộm đỏ hết quần áo, bà bước từng bước chậm rãi xuống cầu thang, nhưng cuối cùng bà vẫn không thể bước ra khỏi cửa nhà Giản gia thì đã chịu không nổi nữa mà ngã gục xuống đất.
Đợi đến khi tỉnh lại, bà đã nằm sấp trên giường ở một phòng khách, Giản Minh Sơ đang giúp bà xử lý vết thương ở sau lưng.
Khi bị đánh bà đã co mình trên sàn nhà, ôm lấy bảo vệ đầu, nên sau lưng bị thắt lưng đánh nhiều nhất, trên cánh tay và chân mặc dù cũng có thương tích nhưng không nhiều bằng trên lung.
Những vết thương đang rỉ máu đó làm Giản Minh Sơ ít nhiều cũng cảm thấy đau lòng, nhưng những vết thương này không thể xóa đi nỗi hận ở trong lòng ông.
"Ông đang giả vờ làm người tốt đấy à?"
Mạnh Mỹ Trúc muốn nhấc người ngồi dậy, nhưng bị ông ấn xuống lại, "Đừng cử động, vết thương mà không xử lý sẽ nhiễm trùng càng phiền phức hơn đấy."
"Vết thương là do ông đánh đấy."
"Đó là cái bà đáng phải nhận, tôi còn thấy đã đánh nhẹ rồi đấy."
"Ông..."
"Nếu bà vẫn còn muốn lấy tiền, tốt nhất là nên ngoan ngoãn cho tôi."
Vừa nghe đến chữ tiền, Mạnh Mỹ Trúc tức giận đến nghiến răng lại, bà úp mặt vào gối, chịu đựng đau đớn, để mặc cho Giản Minh Sơ bội thuốc giúp bà.
Dù gì thì ông vẫn còn tình cảm với bà, khi bôi thuốc không cố tình dằn vặt làm bà đau, nhưng cả tấm lưng bà đều bị rách nát ra không có chỗ nào là lành lặn, khử trùng bôi thuốc rất đau, đau đến mức bà chết đi sống lại, vừa tỉnh dậy không lâu lại mất đi ý thức.
—----------
Chiều tối.
Dinh thự Phó gia.
Giản Dao nửa muốn nửa không, không chịu nổi sự nài nỉ của Phó Thịnh Niên, cô quyết định ở lại cùng Phó Thịnh Niên ăn tối.
Ăn cơm xong thì trời bên ngoài đã tối đen.
Phó Thịnh Niên không muốn để cô đi, vì muốn giữ cô ở lại thêm chút nữa, nắm tay cô đi dạo khu vực quanh biệt thự, coi như tiêu cơm sau bữa ăn.
Cô đeo khẩu trang, cúi đầu thấp xuống, bước đi thong thả theo nhịp bước chân của anh.
Hôm nay ở trong phòng của Phó Thịnh Niên, cô bị anh hôn đến mức gần như ngạt thở mà ngất đi, nhưng cô vẫn giữ lại được lý trí cuối cùng, không để anh đạt được ý muốn.
Tha thứ đâu có dễ dàng đến như vậy.
Mặc dù gần đây Phó Thịnh Niên thể hiện khá tốt, đã thay cô dạy dỗ Giản Thi, làm rối tung công ty quản lý của Mạnh Mỹ Trúc lên, nhưng trong lòng cô vẫn luôn có một rào cản, cô không thể vượt qua rào cản này, cô vẫn chưa thể tha thứ cho anh hoàn toàn được.
"Đi tới đi lui cả tiếng một giờ rồi, anh nên để cho tôi đi rồi chứ?"
Cô dừng lại, ngước mắt lên nhìn Phó Thịnh Niên.
Khuôn mặt nghiêng của người đàn ông dưới ánh sáng đèn đường lạnh lùng cứng cỏi, đôi mắt đen thẳm không có chút ý cười nào, biểu cảm nghiêm túc lại chân thành.
"Anh đưa em về."
"Để tài xế đưa đi."
Với sự bám riết lấy của anh như bây giờ, đưa cô về nhà rồi sẽ còn quấn lấy cô rất lâu mới chịu rời đi, nói không chừng có khi sẽ mặt dày mà ở lại nhà cô không chịu đi.
Ngày mai cô còn phải quay phim, không có tâm trí đâu mà đấu trí với anh.
Phó Thịnh Niên im lặng một hôi, rồi đồng ý, gật đầu nói: "Được, anh sẽ gọi tài xế lái xe đến."
Anh vừa gọi một cuộc điện thoại, thì vài phút sau, Lão Lý đã lái một chiếc RollsRoyce đến.
Anh vẫn là bước lên xe cùng cô, hai người ngồi ở ghế sau, anh ngồi rất gần cô, nhưng rất quy củ.
Trên đường đi, cô nhận được cuộc gọi từ Đường Chiến gọi đến, biết rằng mình được đề cử Giải thưởng Kim Lộc cho hạng mục Nữ diễn viên xuất sắc nhất, vài ngày nữa sẽ là lễ trao giải, cô được mời đến tham dự.
Bộ phim được đề cử là một bộ phim mà trước đây cô đã đóng vai chính, giải thưởng này gần như chắc chắn sẽ thuộc về cô.
Cô gật đầu đồng ý, vừa cúp máy đi, thì điện thoại lại reo lên.
Lần này, số điện thoại hiện lên là một số lạ, cô do dự vài giây, nhưng vẫn nghe máy.
Cô "A lô" một tiếng, trong loa nghe nhanh chóng truyền đến một giọng nói rất quen thuộc, là Giản Minh Sơ.
"Hôm nay Mạnh Mỹ Trúc đến tìm bố, cầu xin bố đầu tư, giúp đỡ bà ta."
Cô không nói gì, nhưng khi nghe thấy tin này cô rất sốc.
Mạnh Mỹ Trúc đã lừa Giản Minh Sơ thê thảm đến như vậy, thế mà vẫn còn mặt mũi tìm Giản Minh Sơ cầu cứu, xem ra Mạnh Mỹ Trúc thực sự đã đến bước đường cùng rồi.
"Nếu như con không cho phép bố giúp bà ta, bố sẽ không đưa một xu nào cho bà ta, quyền quyết định nằm trong tay con, con xem giúp bố đưa ra quyết định này nhé." Giản Minh Sơ nói với ngữ khí ôn hòa.
Phó Thịnh Niên ngồi rất gần cô, gần như muốn áp sát vào người cô, trong xe lại yên tĩnh đến lạ thường, những gì Giản Minh Sơ nói ở đầu dây bên kia anh đã nghe thấy hết.
"Đừng giúp bà ta." Giản Dao bình tĩnh nói.
Cô muốn xem Giản Minh Sơ có thể nói được làm được hay không.
Trong suốt hai mươi năm qua, ông luôn thiên vị Mạnh Mỹ Trúc và Giản Thi, lần này, liệu ông có thực sự đứng về phía cô hay không thì cô vẫn chưa thể chắc chắn được.
"Được, bố sẽ không giúp bà ta."
Giản Minh Sơ không nói nhiều thêm nữa, đã hiểu rõ ý của Giản Dao liền chủ động cúp máy.
Nhìn Mạnh Mỹ Trúc vẫn đang mê man một cái, ông gọi một cuộc điện thoại, nhưng không hủy bỏ buổi tiệc tối nay, mà lại còn mời thêm vài ông chủ lớn, muốn Mạnh Mỹ Trúc tối nay phải tiếp khách thật tốt.
Ông bảo trợ lý mang đến một chiếc váy dài, đợi khi Mạnh Mỹ Trúc tỉnh lại, liền ném chiếc váy vào trước mặt bà.
"Mặc vào, đi dự tiệc cùng tôi"
Mặt Mạnh Mỹ Trúc đã trắng bệch không còn giọt máu nào, bà nhìn chiếc váy mà Giản Minh Sơ đã chuẩn bị một cái, cười lạnh, "Dự tiệc xong, ông sẽ đưa tiền cho tôi chứ?"
"Xem biểu hiện của bà."

Nhận xét
Đăng nhận xét