[Truyện ngôn tình] Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 251 "Sự trả thù tàn nhẫn"
Nghe ý trong lời nói của Giản Minh Sơ, có nghĩa là chưa chắc sẽ cho tiền?
Đánh bà ta một trận nhừ tử vẫn chưa đủ, ông ta còn muốn tiếp tục hành hạ bà ta?
"Rốt cuộc ông có giúp tôi không? Cho tôi một câu trả lời dứt khoát đi."
Giản Minh Sơ bình thản đáp: "Tôi vừa nói rồi, phải xem bà thể hiện thế nào. Nếu bà thể hiện tốt, làm mấy ông lớn tối nay vui vẻ, tôi sẽ cho bà tiền."
Mạnh Mỹ Trúc trong lòng không yên, luôn cảm giác Giản Minh Sơ đang giăng bẫy cho bà ta.
Bà ta bỗng thấy hối hận vì đã cầu xin ông ta, nhưng giờ bà ta đang nằm trong tay người ta rồi, lại còn thương tích đầy người, có thể rời khỏi đây hay không cũng là một ẩn số.
Túi xách và điện thoại của bà ta đều để trong xe chứ không để trong người, không có cách nào liên lạc với Giản Thi đến đón bà ta.
Hơn nữa, Giản Minh Sơ là hy vọng cuối cùng của bà ta, nếu ở đây cũng không kéo được đầu tư, thì thứ chờ đợi bà ta sẽ là phá sản.
Tranh của Giản Thi bán được giá tốt, nhưng số tiền đó là thuộc về Giản Thi, dù cô ta có giúp bà ta thì cũng khó vượt qua được kiếp nạn này. Bà ta cực kỳ không muốn lấy phần tiền của Giản Thi để bù lỗ cho công ty của bà ta, bởi vì lỡ như sau này lại bị tập đoàn Phó Thị chèn ép thì bọn họ thực sự không còn đường lui.
Bà ta đã đi nhầm một nước cờ, tuyệt đối không thể để Giản Thi mắc sai lầm theo bà ta.
Bà ta nén căm hờn và bất an trong lồng ngực xuống, cắn răng gật đầu: "Được, tôi sẽ đi xã giao với ông, hy vọng ông nói được làm được, chỉ cần tôi thể hiện tốt thì ông sẽ đưa tiền cho tôi."
"Được."
Giản Minh Sơ đồng ý rất nhanh chóng.
Ông ta bước ra khỏi phòng, đợi ở phòng khách tầng một suốt một tiếng đồng hồ, cuối cùng Mạnh Mỹ Trúc cũng từ tầng hai đi xuống. Bà ta đã trang điểm, mặc chiếc váy dài mà ông ta chuẩn bị cho, trang điểm tinh tế, dáng người yêu kiều, vết thương bị váy che đi, không chú ý nhìn thì hoàn toàn không thể phát hiện ra trên người bà ta có vết thương.
Nhìn dáng vẻ tinh xảo xinh đẹp của bà ta, Giản Minh Sơ vẫn có chút rung động.
Đây là người phụ nữ đầu tiên khiến ông ta động lòng, vốn tưởng người mình lấy là tình yêu đời mình, nhưng nào ngờ hai mươi năm hôn nhân đều là lừa dối.
Cô ta cùng Ngô Thanh Phong hợp mưu sát hại mẹ Giản Dao, thành công leo lên vị trí Phu nhân họ Giản. Bà lén lút sinh con cho Ngô Thanh Phong, bắt ông nuôi đứa bé suốt hai mươi năm trời, thậm chí còn ngầm chuyển tiền của ông...
Ông ta biết hôm nay bà ta đến tìm ông ta chỉ đơn thuần vì tiền, bà ta chẳng có chút tình cảm nào với ông ta cả, kể cả đã chung chăn gối hai mươi năm.
Nghĩ đến đây, ông ta bỗng nhiên hết sức phẫn nộ, cơn giận âm thầm bùng nổ trong lồng ngực.
Bề ngoài ông ta vẫn bình thản, nhưng trong lòng lại căm hận bà ta đến nghiến răng.
Thấy bà ta đi giày cao gót dài mảnh, lộc cộc bước về phía ông ta, ông ta bèn đứng dậy đón bà ta, bà ta tự nhiên khoác tay ông ta như trước đây, cùng ông ta đi ra ngoài.
Cảm giác quen thuộc này ít nhiều cũng làm dịu bớt cơn giận của ông ta.
Hai mươi phút sau, bọn họ đã đặt chân đến hội sở Phượng Hoàng.
Đây là địa bàn của Giản Dao, Mạnh Mỹ Trúc theo Giản Minh Sơ đi vào. Khi bước vào cảm thấy rất khó chịu, bà ta rất sợ sẽ gặp Giản Dao ở đây. Nếu để Giản Dao thấy bà ta vì kéo đầu tư mà sẵn sàng cùng Giản Minh Sơ ra ngoài xã giao, chắc có lẽ Giản Dao sẽ chế nhạo bà ta là đồ nghèo rớt mồng tơi.
Sau khi bước vào phòng riêng, bà ta thấy năm người đàn ông trung niên bụng phệ đã ngồi sẵn trên ghế sofa, vừa hút thuốc vừa uống rượu, bên cạnh còn có những cô gái trẻ đẹp hầu hạ. Bà ta thấy hơi ghê tởm, muốn rời đi, nhưng Giản Minh Sơ nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay bà ta, mỉm cười nói: "Để tôi giới thiệu cho bà.."Ông ta dẫn bà ta đến trước mặt những người đàn ông đó giới thiệu từng người một, giới thiệu xong liền bảo bà ta kính rượu mấy ông lớn đó, còn đẩy bà ta vào giữa bọn họ, để bà ta chơi xúc xắc với bọn họ.
Tình cảnh của bà ta rất tệ. Bà ta bị những người đàn ông đó ôm ấp, vết thương trên người chỉ cần chạm nhẹ là đau đến nỗi bà ta phải hít sâu một hơi.
Giản Minh Sơ ngồi một mình một bên, uống rượu, lạnh lùng nhìn bà ta.
Tửu lượng của bà ta rất tốt, trước đây ông ta đi tiệc tùng đều là bà ta thay ông ta uống rượu, còn rất khéo ăn nói, đặc biệt biết cách làm người khác vui.
Giờ bà ta vẫn như vậy, dù cùng lúc tiếp đãi mấy ông lớn nhưng bà ta vẫn có thể ứng phó được. Thấy bà ta nhẫn nhịn đau, nói cười vui vẻ giữa mấy người đàn ông, hoàn toàn không để ý việc bị mấy người đàn ông đó sờ mó, mặt Giản Minh Sơ càng lúc càng u ám.
Vì tiền, bà ta thế mà có thể làm đến mức này.
Nhưng khi ông ta yêu cầu bà ta cởi đồ, bà ta thà chịu đòn...
Ông ta nghiến răng, căng mặt, cố gắng đè nén sự không vui. Không biết đã bao lâu, Mạnh Mỹ Trúc bị chuốc rượu đến nôn mấy lần, cả khuôn mặt trắng bệch không còn chút huyết sắc, trán cũng đổ một tầng mồ hôi mịn, dáng vẻ rất đáng thương.
Dù bà ta đã trung niên, nhưng vì chăm sóc bản thân rất tốt nên làn da trắng mịn, trang điểm lại rất thời thượng, khó tránh khỏi khiến đàn ông ngấp nghé.
Thấy những người đàn ông đó càng lúc càng không lịch sự với bà ta, Giản Minh Sơ không nhịn nổi nữa, ông ta đứng dậy tắt nhạc trong phòng bao, lạnh lùng nói: "Hôm nay đến đây thôi."
Mấy ông lớn chưa thỏa mãn lấy làm lạ nhìn ông ta, phát hiện sắc mặt ông ta rất khó coi, lại nghĩ đến Mạnh Mỹ Trúc là vợ cũ của ông ta, thế là mấy người ít nhiều cũng cảm thấy hành vi của mình có phần quá đáng, bầu không khí bỗng chốc rơi vào lúng túng.
Bọn họ lần lượt đứng dậy, đuổi các cô gái khác đi, rất biết điều rời khỏi đó.
Phòng bao nhanh chóng chỉ còn lại Giản Minh Sơ và Mạnh Mỹ Trúc. Mạnh Mỹ Trúc không cần giả vờ nữa, vết thương trên người đau đớn không chịu nổi, lại vì đổ mồ hôi nên trên quần áo lại thấm ra vết máu.
Giản Minh Sơ bước nhanh tới, đẩy bà ta ngồi xuống ghế sofa, xé rách quần áo trên người bà ta.
Bà ta nằm úp sấp dưới người ông ta như một con chó, tóc bị ông ta dùng tay nắm và đầu bị ông ta đè xuống. Bà ta cố gắng vùng vẫy muốn đứng dậy, nhưng bà ta đã kiệt sức hoàn toàn.
Mạnh Mỹ Trúc bị ăn sạch sẽ, chật vật bất động trên ghế sofa, đã không nhúc nhích nổi nữa.
Giản Minh Sơ cởi áo vest trên người ra khoác lên người bà ta, bế bà ta lên.
Cánh tay ông ta ôm ghì phía sau lưng bà ta, động chạm đến vết thương khiến bà ta đau đến nỗi rên rỉ một tiếng.
Bà ta hít thở mấy hơi, đầu nghiêng lên vai ông ta, yếu ớt nói: "Ông thấy tôi thể hiện thế nào?" "Bình thường."
"Vậy rốt cuộc là ông có cho tiền hay không?" "Không cho."
"Ông.."
Bà ta tức đến rơi nước mắt: "Ông lừa tôi?"
Giản Minh Sơ bế bà ta bước nhanh ra khỏi phòng riêng, rời khỏi hội sở Phượng Hoàng, đi về chỗ đỗ xe.
"Tôi chỉ lừa bà một lần thôi, bà đừng quá kích động, so với việc bà lừa tôi hai mươi năm, những gì tôi làm chẳng đáng gì, phải không?"
Giản Minh Sơ giúp bà ta cài dây an toàn, cười hàm ý, rồi ngồi vào ghế lái, lái xe đưa bà ta về chỗ ở.Khi xe dừng trong sân biệt thự, trong nhà có hai người vội vã chạy ra, là Giản Thi và La Tây.
Bà ta tháo dây an toàn, đẩy cửa xe xuống, nhưng bà ta ngay cả đứng cũng không vững, ngã nhào xuống đất.
Giản Thi và La Tây chạy tới đỡ bà ta, bà ta quay đầu căm hận nhìn Giản Minh Sơ đang ngồi trong xe, tức giận không chịu nổi: "Đồ khốn nạn, đồ chó đẻ, thằng già đáng chết sống dai, ông dám lừa tôi!"
Sau khi hành hạ sỉ nhục bà ta một hồi, ông ta thế mà không nhớ chút tình xưa nghĩ cũ nào, một xu cũng không chịu đưa cho bà ta.
Bà ta dần dần nhận ra, ông ta làm vậy là để trả thù bà ta, trả thù vì bà ta đã cắm sừng ông ta suốt hai mươi năm, trả thù bà ta vì bà ta đã lừa dối ông ta.
Ông ta quá tàn nhẫn!
Còn tàn nhẫn hơn trong tưởng tượng của bà ta rất nhiều.
Nhận xét
Đăng nhận xét