[Truyện ngôn tình] Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 252 "Vô liêm sỉ đến tột cùng"
Dưới ánh đèn từ cửa sổ rọi vào, Giản Thi nhìn thấy vệt máu loang trên váy Mạnh Mỹ Trúc. Bà ta không mặc bộ đồ lúc rời nhà, mà đã thay một chiếc váy trắng bó sát, lớp trang điểm dày và sặc sỡ - rõ ràng đã tô son điểm phấn lại.
Khi tiến lại gần Mạnh Mỹ Trúc, Giản Thi còn ngửi thấy được mùi rượu nồng nặc, cô có vẻ như đang suy nghĩ gì đó nhìn thoáng qua Giản Minh Sơ đang ngồi ở ghế lái, rồi lại nhìn qua Mạnh Mỹ Trúc đang khóc như mưa đến mức toàn thân run rẩy, không biết là vì đau hay là vì giận, trong lòng cô đã đoán được phần nào.
Giản Minh Sơ chắc hẳn đã lợi dụng cơ hội này để đánh Mạnh Mỹ Trúc, còn bắt bà ấy đi cùng tiếp khách uống rượu, nhưng sau khi đã đùa giỡn đủ, ông ta từ chối đầu tư, cho nên Mạnh Mỹ Trúc mới tức giận đến mức này.
Cứ nghĩ rằng họ đã cùng sống chung với nhau bao nhiêu năm qua, dù thế nào đi nữa Giản Minh Sơ cũng sẽ giữ lại chút lòng tốt cho Mạnh Mỹ Trúc, không ngờ rằng lão ông già này lại vô tình đến như vậy.
Cô cảm thấy hối tiếc, thật tình không nên để Mạnh Mỹ Trúc đi cầu xin ông ta.
Ngày trở về từ nước Anh, cô đã bị người của Phó Thịnh Niên bắt đi rồi đánh đập một trận, hôm nay mẹ cô cũng lại cùng chịu chung cảnh ngộ...
Cô thật sự không nên đặt hy vọng cuối cùng vào Giản Minh Sơ.
Nếu không phải hiện giờ cô đang trong trạng thái "mất trí nhớ", cô đã không kìm được mà xông tới trước mặt Giản Minh Sơ để đánh nhau một trận với ông.
"Mẹ, chúng ta vào nhà thôi."
Cô và La Tây dìu Mạnh Mỹ Trúc bước vào biệt thư, mặc kệ cho Giản Minh Sơ lái xe rời đi.
Dìu Mạnh Mỹ Trúc về đến phòng, cô lập tức tìm hộp thuốc mang đến, đuổi La Tây ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, sau đó vừa kiểm tra vết thương trên người Mạnh Mỹ Trúc cô vừa căm phẫn nói: "Ông ta thật sự có thể ra tay tàn nhẫn đến như vậy với mẹ."
"Lão già đáng chết đó chỉ đơn thuần là muốn trả thù mẹ, đùa giỡn với mẹ như một món đồ chơi thôi."
Mạnh Mỹ Trúc nghiến răng, toàn thân đau nhức, đau đến mức mồ hôi đầm đìa, cả người yếu ớt không chịu nổi, vừa nghĩ đến việc Giản Minh Sơ đè bà xuống sofa, làm những việc như súc vật với bà, bà nắm chặt tay lại.
Bà không thể nuốt trôi cơn giận này.
Nghĩ đi nghĩ lại, bà không kìm lòng được mà nói với Giản Thi: "Gọi điện cho anh trai con, bảo nó tìm cơ hội xử lý lão già đó."
Bà không thể để Giản Minh Sơ đánh đập mình một trận mà ngậm đắng nuốt cay như vậy được.
Sáng hôm sau.
Giản Dan bi tiếng chuông điện thoại đánh thức dậy.
Cô xoay người, nheo mắt với tay ra lấy điện thoại ở trên tủ đầu giường, thì đột nhiên bị một cánh tay quấn lấy eo, tiếp theo sau đó một cơ thể ấm áp áp sát vào lưng cô.
"Còn sớm, ngủ thêm chút đi."
Giọng nói trầm ấm của người đàn ông vang lên bên tại cô.
Cô giật mình, dường như trong tích tắc từ trên giường ngồi bật dậy.
Hất bàn tay ra khỏi eo, cô trợn tròn mắt nhìn Phó Thịnh Niên đang nằm bên cạnh, ngẩn ra một lúc rồi mới thốt ra được một câu hỏi: "Sao anh lại ở đây?"
Tối qua, anh đưa cô về, cô thậm chí còn không cho anh vào nhà, còn tận mắt nhìn thấy anh ngồi vào xe rời đi.
Sao vừa mở mắt ra, anh lại ngủ chung giường với cô rồi?
"Không phải anh đã đi rồi hay sao?"
Ngườiđàn ông mỉm cười, nghiêng người mặt đối diện với cô, một tay chống đầu cười nói: "Anh đúng đi rồi nhưng lại quay lại.Quân Quân và Thu Nguyệt là người anh sắp xếp đến, anh đến, tất nhiên họ sẽ mở cửa cho anh.
Khi anh bước vào phòng Giản Dao đã ngủ say, vừa hay đúng như ý anh muốn.
Nếu cô vẫn còn tỉnh, chắc chắn sẽ đuổi anh đi.
Để không làm cô thức giấc, anh thậm chí còn tắm ở phòng khách tầng một.
"Nhìn thấy anh, em ngạc nhiên lắm à?"
Anh cười sâu hơn, giơ tay ra định kéo Giản Dao vào lòng, ai ngờ tay anh còn chưa chạm đến cô, cô đã túm lấy gối đập vào người anh.
Nếu như trên tay cô đang cầm không phải là gối mà là thứ gì đó khá cứng, thì có lẽ anh đã gặp lại bà nội dưới đất rồi.
Cô ra tay rất mạnh, nhưng anh không giận một chút nào, ngồi dậy giật lấy chiếc gối trong tay cô rồi ném sang một bên, nhẹ nhàng giữ chặt lấy tay cô ra sau, giọng điệu mang chút trêu chọc, nhẹ nói: "Mới sáng sớm mà đã tràn đầy năng lượng như thế này? Chi bằng chúng ta làm chút vận động thú vị trên giường nào?"
Giản Dao không ngờ da mặt anh lại dày đến mức độ này, vừa xấu hổ vừa tức giận, "Ai muốn vận động với anh chứ, buông ra, hôm nay em phải đi quay phim."
"Anh biết, nhưng thời gian còn sớm, vẫn kịp mà."
"Vô liêm sỉ!"
"Vậy anh có nên làm gì đó để chứng minh hai chữ vô liêm sỉ này hay không nhỉ?"
"Anh thật là bất chấp lý lẽ."
Cô rõ ràng đã nói rằng không tha thứ cho anh, sẽ không để anh chạm vào, anh lại còn giở trò này ra, thật là không biết xấu hổ đến tột cùng mà.
Nhìn khuôn mặt giận đùng đùng của cô, Phó Thịnh Niên nhận ra cô thực sự đang giận.
Anh buông tay ra, cô lập tức giơ nắm đấm lên đấm vào ngực anh, đấm vào hai cái, cũng khá là mạnh.
Anh cười trầm, nắm lấy hai tay cô lần nữa, "Không có lần sau đâu."
"Đã mấy lần rồi đó!"
Không được sự cho phép mà đã xông vào nhà cô, xông vào phòng cô, còn ngủ bên cạnh cô khi cô đang không biết gì.
"Anh đảm bảo, không có lần sau."
Cô lắc đầu, vô cùng tỉnh táo nói: "Sự đảm bảo của anh chưa bao giờ đáng tin."
Trước đây anh đã từng hứa sẽ không bắt nạt cô nữa, hứa sẽ đứng về phía cô, dù người đối lập với cô là Giản Thi, nhưng anh nói được mà không làm được.
Khi cô bầu bụng to, anh đã đưa Giản Thi về nhà họ Phó... Cho dù lúc đó bệnh tình của Giản Thi đã tái phát, có thể anh chỉ vì đồng cảm hoặc thương hại, nhưng anh đã nuốt lời rồi.
Lời hứa của anh chẳng khác gì là lời nói gió thoảng mây bay, cô đâu còn dám tin nữa.
Lời cô nói ra khiến sắc mặt Phó Thịnh Niên trở nên hơi lạnh, "Em là đang muốn nhắc lại chuyện cũ với anh sao?"
"Tôi không có hứng thú nhắc lại chuyện cũ với anh, bây giờ anh ngay lập tức rời khỏi đây cho tôi."
"Nếu như anh từ chối thì sao?"
"Vậy tôi sẽ gọi cảnh sát tố cáo anh quấy rối, như vậy khi anh rời đi còn có thể đưa Quân Quân và Thu Nguyệt đi cùng, thế nào, muốn thử hay không?"
Phó Thịnh Niên ngơ ra hai giây, đôi môi mỏng hơi nhếch lên, đôi mắt đen sâu thẳm lạnh lẽo, cười mà như không cười nói: "Em đủ ác đó." "Còn có thể ác hơn nữa."
Cô nhân lúc tay anh nới lỏng lực ở tay, hất mạnh tay anh ra, dùng cả hai tay nắm lấy vai anh, dồn hết sức lực trên người đẩy anh từ trên giường xuống dưới nền nhà.
Anh ngồi bệt xuống nền nhà, cả người đều ngần cả ra.
Người ở trên giường đứng dậy, nhìn anh từ trên cao xuống, ánh mắt lạnh lùng pha chút giận dữ, cô bước thẳng đi ngang qua trước mặt anh, rồi bước nhanh vào phòng tắm.Rất nhanh, ở bên trong vang lên tiếng nước chảy.
Anh ngây người ra một lúc, đứng dậy, chạy thẳng vào phòng tắm.
Cửa không khóa phía trong, anh vặn tay nắm cửa, rồi đẩy cửa bước vào.
Nghe thấy có tiếng động, da đầu Giản Dao liền tê lại.
Cô nhanh tay kéo một chiếc khăn tắm quấn quanh người, nhìn thấy Phó Thịnh Niên mặt mày u ám bước tới phía cô, cô tiện tay cầm lấy chai sữa tắm trong tay.
Anh tiến lại gần, cô liền vung chai sữa tắm trong tay lên đánh về phía anh.
Phó Thịnh Niên giơ tay lên, chặn chai lại một cách dlễ dàng, giật lấy, tiện tay ném đi, sau đó nắm lấy tay cô, kéo cô ôm chặt vào lòng, hai người đứng dưới vòi hoa sen, nước ấm đổ từ trên đầu xuống, khăn tắm trên người Giản Dao đã ướt sũng, quần áo trên người anh cũng ướt hết, chiếc áo sơ mi mỏng dính vào người anh, lộ rõ các đường nét của cơ bắp rắn chắc.Anh kéo bung hai nút áo ở cổ, một tay nắm lấy bờ vai mảnh mai của cô, rồi xoay người cô lại áp mặt vào tường.
Cô theo bản năng chống tay lên tường, nhưng khăn tắm quấn quanh người lại bỗng nhiên rơi xuống.

Nhận xét
Đăng nhận xét