[Truyện ngôn tình] Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 253 "Đã đến lúc phản kích"
Cơ thể rắn chắc áp sát, ôm chặt cô.
Cô có thể cảm nhận được nhịp thở gấp gáp từ ngực người đàn ông, cằm anh ta tựa lên vai cô, ôm cô thật chặt.
"Anh làm gì thế?"
"Không làm gì hết."
Chỉ muốn ôm cô một lát mà thôi.
Cô bực bội thốt lên: "Anh có thể đừng như thế được không?"
"Ôm em cũng không được sao?"
"Đừng nghịch nữa, buổi sáng tôi rất bận. Một lúc nữa tôi phải vội đến trường quay quay phim." Giọng cô dịu xuống một chút, sợ anh ta thật sự mất kiểm soát mà làm gì đó với mình.
Hiện tại cô không thể động đậy, hoàn toàn bị anh khống chế.
"Được."
Anh thì thầm bên tai cô một tiếng rất nhẹ, hôn lên má rồi buông cô ra.
Khi người đàn ông lùi lại, cô vội vàng cúi xuống nhặt chiếc khăn tắm lên và quấn bừa lên người.
Đến khi cô quay đầu nhìn anh thì anh đã mở cửa phòng tắm và bước ra ngoài.
Anh ta cứ thế ướt sũng toàn thân, tóc và quần áo nhỏ giọt nước, hơi bê bối bước ra khỏi phòng rồi nhanh chóng xuống lầu.
Quân Quân đang quét dọn tầng một, thấy anh bộ dạng như vậy từ tầng hai đi xuống, chiếc chổi lông gà trong tay rơi "bịch" một tiếng xuống đất.
Cô tròn mắt há hốc nhìn người đàn ông ướt nhẹp, mặt đen như mực, bước thẳng đến huyền quan, thay giày rồi bỏ đi.
Tỉnh lại, cô nhặt chiếc chổi lông gà dưới đất lên, ngẩng đầu thì đã thấy Giản Dao chỉnh tề trang điểm xong, mặc bộ đồ casual bước xuống cầu thang.
Cô ấy hơi nhíu mày, đi thẳng vào nhà ăn ăn sáng.
Quân Quân và Thu Nguyệt không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng hiếm khi thấy cô ấy sáng sớm đã nhăn mặt, cả hai đều không dám thở mạnh, linh cảm có lẽ liên quan đến việc họ đã cho Phó Thịnh Niên vào đêm qua.
Sau khi ăn sáng xong, thời gian vẫn còn sớm.
Giản Dao lấy điện thoại trong túi ra, nhìn cuộc gọi sáng nay.
Là Đường Chiến gọi đến.
Cô gọi lại số của Đường Chiến, Đường Chiến bắt máy rất nhanh.
"Sao gọi sớm thế?"
Đường Chiến giọng có chút gấp gáp: "Bộ phim mà cô được đề cử Nữ diễn viên chính xuất sắc, điểm đánh giá từ 8.9 tụt xuống 2.0 chỉ trong một ngày, rất đáng ngờ."
"2.0?"
Ra mắt gần bốn năm rồi, số lượng phim ảnh cô đóng tuy không nhiều nhưng chưa bao giờ nhận điểm đánh giá thảm hại 2.0 như vậy.
"Sao lại thấp thế?"
"Rõ ràng là bị người ta ác ý ám hại, bên công ty đã sắp xếp người điều tra việc này, sẽ sớm có tin tức."
Giản Dao "ừ" một tiếng, sáng sớm đã bị Phó Thịnh Niên chọc giận đến đau gan, giờ nghe tin tác phẩm điện ảnh được đề cử bị chấm điểm phá hoại, tâm trạng khó tránh khỏi chùng xuống.
Hiếm hoi được đề cử giải Nữ diễn viên chính xuất sắc, vậy mà nhanh chóng bị công kích như thế.
Cô chỉ cần nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết ai đang nhắm vào mình, nhưng Mạnh Mỹ Trúc đã thảm hại như vậy rồi, Truyền thông Diệu Nhật đã đến bờ vực phá sản, sao vẫn còn tiền thuê "dư luận viên" hãm hại cô?
Cô lướt điện thoại kiểm tra các trang đánh giá phim, phát hiện dưới bộ phim được đề cử của mình xuất hiện vô số tài khoản clone chấm một sao, toàn bình luận tiêu cực."Nữ chính này đóng cái gì thế, diễn xuất nát quá, còn tự cho là mình rất giỏi?"
"Một bộ phim hay bị nữ chính cưỡng ép kéo xuống, phim dở"
"Đầu phim khá ổn, cuối phim thì theo lối mòn, khi phim ra rạp tôi còn đến rạp ủng hộ, tệ tệ tệ! Không kiến nghị xem."
Có những bình luận tiêu cực rất thẳng thắn, có những bình luận hô hào tôn trọng nhưng đôi tay lại đánh một sao.
Giản Dao không có kiên nhẫn đọc hết tất cả bình luận, nhưng cô đã xem sơ qua thời gian, những tài khoản đánh giá một sao này gần như xuất hiện trong cùng một ngày.
Là seeder, khẳng định là thế!
Thật biết hành hạ nhau!
Cày đánh giá xấu để hạ điểm thành 2.0 thì đã sao?
Điểm đánh giá cao hay thấp không ảnh hưởng đến việc phim của cô được đề cử giải Nữ diễn viên chính xuất sắc, thậm chí chẳng tác động đến khả năng đoạt giải, chỉ là mất mặt đôi chút mà thôi.
Đến khi xe bảo mẫu đến, cô cất điện thoại và ra ngoài.
Ngôi nhà đối diện đã để trống rất lâu rồi, lúc này trong sân nhà đó có một chiếc xe của công ty nội thất và một chiếc xe của công ty chuyển nhà đang đỗ, những người nhân viên mặc đồng phục công ty dọn nhà đang chuyển vật dụng gia đình vào trong.
Cô chẳng để tâm cho lắm, sau khi ngồi vào xe thì nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đến đoàn phim, cô vẫn quay phim bình thường. Vào lúc nghỉ giữa giờ, Hạ Sơ Vân đến thăm đoàn, nhưng không phải đến thăm đoàn của cô mà là đến thăm đoàn của Âu Dương Tuyết.
Gần đây Hạ Sơ Vân cũng coi như khá vẻ vang. Cô ta mặc toàn đồ hàng hiệu, khi nói chuyện với Âu Dương Tuyết, không biết vô tình hay cố ý mà lượn lờ trước mặt cô, thỉnh thoảng còn liếc nhìn cô bằng ánh mắt đắc ý.
Cô giữ gương mặt lạnh lùng, cầm một cốc cà phê phong cách Mỹ, ngồi trên ghế nhìn hai người phụ nữ cách mình không xa, không khỏi nghĩ đến lễ trao giải vài ngày tới.
Hạ Sơ Vân cũng có một tác phẩm được đề cử giải Nữ diễn viên chính xuất sắc, chắc chắn cô ấy sẽ tham dự lễ trao giải.
Dạo này Mạnh Mỹ Trúc rất sa sút, có khả năng còn tiền thuê seeder đánh giá xấu phim của cô là rất thấp, nhưng Hạ Sơ Vân thì có động cơ nhắm vào cô.
Mặc dù Hạ Sơ Vân là nghệ sĩ của Truyền thông Diệu Nhật, nhưng khoảng thời gian này tài nguyên của cô ta không bị cắt. Truyền thông Diệu Nhật vẫn đang lăng xê cô ta, nhiều nghệ sĩ yêu cầu hủy hợp đồng là vậy, nhưng chỉ có cô ta và Âu Dương Tuyết vẫn cố gắng trụ lại, tài nguyên gom được vào tay hầu hết đều rơi vào tay hai người họ.
Có lẽ seeder là Hạ Sơ Vân thuê, chút tiền này cô ta vẫn có thể lấy ra được.
Cô nghi ngờ như vậy, nhưng không thể chắc chắn 100%, cho đến khi bên Đường Chiến điều tra có kết quả, cô mới biết người thuê seeder thật sự là Hạ Sơ Vân, chỉ có điều trong vụ này Mạnh Mỹ Trúc cũng góp sức vào, chuyện này là do bọn họ cùng làm.
Cô cảm thấy không thể nhịn được, ngay khi cô quyết định sẽ công bố những tài liệu đen của Hạ Sơ Vân, cũng như bằng chứng Truyền thông Diệu Nhật trốn thuế ra ngoài ánh sáng thì cô nhận được một cuộc gọi từ bệnh viện.
Giản Minh Sơ nhập viện rồi, ông ta bị người ta đánh gãy một chân, bị thương rất nặng.
Sau khi kết thúc buổi quay ngày hôm đó, cô đến bệnh viện lúc hơn tám giờ tối, gặp được Giản Minh Sơ bị thương nặng.
Ông ta bị đánh rất thảm thương, mặt sưng đến mức gần như không nhận ra được là ai, một chân bó bột, ngủ mê man.
Trong phòng bệnh có một y tá đang trông nom, là người mà Giản Minh Sơ tự mời đến.
Cô định hỏi ông ta vài điều, nhưng ý thức ông ta không tỉnh táo, không thể hỏi được.
Cô ngồi bên giường một lúc rồi đứng dậy rời đi, vừa ra khỏi phòng bệnh thì đụng mặt với Phó Thịnh Niên.
Rõ ràng là anh biết cô ở đây nên cố tình đến tìm cô.
Chưa kịp phản ứng thì anh ta đã nắm tay cô, kéo cô vào lối đi cầu thang.
"Những bằng chứng trong tay em, đã đến lúc bảo Đường Chiến liên hệ với truyền thông để phơi bày rồi."
Cô gật đầu, nói: "Đúng là đã đến lúc rồi."
Nếu không xử lý Mạnh Mỹ Trúc và Hạ Sơ Vân mạnh tay, bọn họ sẽ lật trời mất.
Thậm chí cô còn nghi ngờ việc Giản Minh Sơ bị thương nặng nhập viện cũng là do Mạnh Mỹ Trúc sai người làm. Giản Minh Sơ vừa từ chối yêu cầu đầu tư của Mạnh Mỹ Trúc thì ngày hôm sau đã bị đánh gãy một chân, không thể nào là trùng hợp.
Cô quyết đoán lấy điện thoại ra gọi cho Đường Chiến.
Đợi cô cúp máy rồi, Phó Thịnh Niên kéo cô ra khỏi khu điều trị nội trú bằng lối đi cầu thang, rất bá đạo nhét cô vào chiếc RollsRoyce.
"Nhóm Tả Nhất vẫn đang đợi tôi."
Người đưa cô đến đây là Tả Nhất và Kiều Thắng Nam.
"Anh đã bảo hai người đó đi rồi."
Phó Thịnh Niên giúp cô thắt dây an toàn, ngồi vào xe, tức tốc lái xe rời khỏi bệnh viện.
"Em biết người chuyển đến đối diện nhà em là ai không?" Anh quay đầu nhìn cô một cái, lông mày nhíu chặt, sắc mặt không tốt lắm.
Được anh nhắc nhở, cô mới hồi tưởng lại sáng nay bên ngoài sân của khu nhà đối diện có xe của công ty dọn nhà đỗ lại.

Nhận xét
Đăng nhận xét