[Truyện ngôn tình] Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 254 "Muốn cô lấy thân báo đáp"

"Ai?"

"Hàn Mịch."

Cô ngẩn người mấy giây, có hơi bất ngờ.

"Tên chủ nhà là Giản Thi, Hàn Mịch là khách thuê."

Nghe thấy vậy, cô vô cùng kinh ngạc, nói: "Giản Thi?"

"Ừm."

"Sao lại là cô ta?"

"Ngôi nhà này là cô ta mua sau khi về nước."

Vệ sĩ phát hiện ngôi nhà đối diện đã bỏ trống lâu nay có người vào ở, bèn nhanh chóng báo cho Phó Thịnh Niên biết. Khi đó, Phó Thịnh Niên vừa ra khỏi nhà Giản Dao không lâu, vẫn đang trên đường trở về.

Anh đã sai người điều tra sơ lược, bọn họ lần theo dấu của Hàn Mịch mà tra ra được Giản Thi.

Thời điểm mua ngôi nhà đó là sau khi Giản Dao chuyển đến khu biệt thự Đỉnh Vàng.

Rất rõ rệt, Giản Thi mua ngôi nhà đối diện nhà của Giản Dao là có ý đồ, còn trong lòng người phụ nữ đó đang toan tính điều gì thì hiện tại vẫn chưa rõ.

"Khoảng thời gian này em cẩn thận hơn nhé."

Sau khi anh biết được tin này, lòng anh rất không thấp thỏm. Thêm nữa là Giản Minh Sơ sau khi từ chối Mạnh Mỹ Trúc thì lập tức bị trả thù ngay. Anh không khỏi lo lắng cho tình cảnh của Giản Dao.

Cô đã quyết định vạch trần Truyền thông Diệu Nhật và những tài liệu đen của Hạ Sơ Vân, hành động này khó tránh khỏi sẽ bức ép Mạnh Mỹ Trúc.

"Anh hy vọng em sẽ dọn về nhà họ Phó với anh." Anh vừa nói vừa giảm tốc độ, dừng xe bên lề đường, nghiêm túc nhìn Giản Dao đang ngồi ghế phụ.

"Nghe lời, về nhà."

Sắc mặt Giản Dao nặng nề, cúi đầu trầm ngâm một lúc lâu, cuối cùng lắc đầu nói: "Không đi."

"Tới lúc này rồi mà em vẫn bướng với anh?"

"Chẳng phải anh đã sắp xếp rất nhiều vệ sĩ bảo vệ tôi sao?"

Ban ngày khi ra ngoài, bốn người Tả Nhất, Kiều Thắng Nam và hai vệ sĩ khác công khai chịu trách nhiệm an toàn của cô, nhưng thực tế còn có rất nhiều người âm thầm đi theo do Phó Thịnh Niên bố trí.

Buổi tối về đến nhà, dù nhóm Tả Nhất đã tan ca, nhưng người của Phó Thịnh Niên vẫn ở loanh quanh biệt thự.

Chỉ cần không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra thì cô sẽ an toàn.

Thời bây giờ là xã hội pháp trị, dù Giản Thi có muốn hại cô đến cỡ nào đi nữa thì cũng không dám quá lộ liễu, dù sao cô cũng là người của công chúng.

Người hiện tại cô phải đề phòng chính là Ngô Tuấn xuất quỷ nhập thần, đến giờ anh ta vẫn chưa lộ diện, không biết đang ẩn náu ở đâu.

Ngô Tuấn mới là kẻ nguy hiểm nhất, tên đó vì Mạnh Mỹ Trúc và Giản Thi mà bán mạng, lại là một kẻ biến thái từ đầu đến chân...

Bàn tay nắm chặt vô lăng của Phó Thịnh Niên nổi gân xanh, lông mày càng nhíu chặt hơn. "Nếu anh nhất quyết muốn em dọn về thì sao?" Nếu cô tiếp tục sống ở khu biệt thự Đỉnh Vàng, anh không có cách nào đảm bảo an toàn cho cô.

"Không muốn."

"Dao Dao..."

"Bất kể anh nói gì, tôi cũng sẽ không sống cùng anh."

"Bây giờ không phải lúc em cứng đầu, em phải..."

Phó Thịnh Niên còn chưa nói hết câu thì người ngồi ghế phụ đã đột ngột tháo dây an toàn, tiến lại gần anh, đôi tay thon mềm nâng khuôn mặt anh lên, có phần bá đạo mà hôn lên môi anh, chặn tất cả lời anh chưa kịp nói ra.

Anh vô cùng kinh ngạc, mắt dần dần mở to.

Đây là lần đầu tiên cô chủ động hôn anh sau biết bao lâu nay, toàn thân anh cứng đờ, tựa vào ghế không dám động đậy.

Nụ hôn của cô không kéo dài quá lâu, chỉ kéo dài vài giây đã dừng lại.

Cô biết Phó Thịnh Niên muốn cô chuyển về nhà họ Phó là vì suy nghĩ cho an toàn của cô, nhưng cô không muốn về. Cô vẫn chưa tha thứ cho anh, tâm lý chưa sẵn sàng, sống cùng một mái nhà với anh thực sự rất khó khăn đối với cô.

Dù là anh hay ngôi biệt thự to lớn của nhà họ Phó, đều sẽ gợi lên những chuyện đau lòng của cô.

Nhìn vẻ mặt ngẩn ngơ của Phó Thịnh Niên, cô cười nhẹ: "Không cần lo lắng, trải qua nhiều chuyện như vậy tôi đã không còn sợ nữa, anh không thấy mạng tôi rất lớn à?"

Mạng lớn còn chẳng phải nhờ anh!

Cô đã hai lần thoát chết, một lần là khi anh đưa cô ra nước ngoài giải sầu, cô bị dị ứng hải sản, còn bị người ta ném vào bể bơi, lần còn lại là ở thành phố Z, cô bị xuất huyết nặng...

Nói ra thì anh đã cứu cô hai lần, kéo cô từ cửa tử trở về, anh cũng xem như là ân nhân cứu mạng của cô.

Nghĩ đến đây, anh nắm một tay của cô, càng nắm càng chặt.

"Anh đã từng cứu mạng em, không chỉ một, mà là hai lần, em công nhận không?"

Cô gật đầu.

"Nếu anh muốn em lấy thân báo đáp, chuyển về sống cùng anh thì sao?"

Cô im lặng, một lát sau, cực kỳ kiên quyết lắc đâu.

Trái tim Phó Thịnh Niên thắt lại, không ngờ tới mức này mà vẫn không thể khiến cô thỏa hiệp. "Nhất định phải ép anh trói em về sao?"

Giản Dao cười bất lực. Cô biết Phó Thịnh Niên rất bá đạo, anh thật sự có khả năng dùng biện pháp cưỡng chế, nhưng cô cảm thấy anh có phần lo lắng thái quá.

"Có lẽ sự việc không nghiêm trọng như anh nghĩ đâu."

"Em nghĩ anh đang chuyện bé xé ra to sao?"

Người đàn ông nhíu mày rất chặt, bàn tay nắm tay cô càng chặt hơn, cô cảm thấy tay mình đau, liền theo bản năng rút tay lại.

"Đưa tôi về đi, nếu không tôi sẽ xuống xe ngay đây."

Giọng điệu của cô như không cho phép thương lượng, tính bá đạo này đều học được từ anh.

Chiếc RollsRoyce đậu bên lề đường rất lâu, cuối cùng vẫn lần nữa hòa vào dòng xe trên đường.

Chẳng mất bao lâu, xe đã được lái vào khu biệt thự Đỉnh Vàng.

Khi chỉ còn cách nhà mình vài mét, Giản Dao đã nhìn về phía biệt thự đối diện. Đèn trong căn biệt thự đó sáng trưng, đúng là có người đã dọn vào ở.

Hàn Mịch vừa trở về từ nước Anh, còn Giản Thi thì khoảng thời gian trước vẫn luôn lẩn trốn ở nước Anh, cuộc quen biết của bọn họ chỉ là tình cờ sao?

Có lẽ là không.

Nhưng khi suy nghĩ cẩn thận, cô lại cảm thấy mình đã nghĩ quá nhiều.

Giản Thi vì trả thù cô mà có thể bày ra một bàn cờ lớn như vậy sao? Ngay cả người bên cạnh Lục Ngộ Chi cũng không tha ư?

Chắc chắn là cô quá nhạy cảm, nghĩ quá nhiều rồi.

Chiếc RollsRoyce dừng trong sân, cô mở cửa xe, đang định đi xuống thì cổ tay bị Phó Thịnh Niên giữ lại.

"Em chắc chắn không muốn về cùng anh?"

Cô ừ một tiếng rồi rút tay về, xuống xe.

Phó Thịnh Niên cũng xuống, đi sau lưng cô, tiễn cô vào nhà.

Anh ta dường như không có ý định rời đi, ngồi xuống ghế sofa phòng khách, gọi một cuộc điện thoại bảo người mang đến quần áo thay cùng một số đồ dùng cá nhân.

Như này là định ở lại à?

Cô đứng ở một bên, vừa tức vừa buồn cười.

"Anh thật sự coi đây là nhà của mình rồi hả?"

Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi!

Chưa được sự cho phép của cô, vậy mà anh lại định chuyển vào ở rồi.

Phó Thịnh Niên đưa quần áo sạch sẽ cho Quân Quân và Thu Nguyệt, bảo hai người mang lên phòng khách trên tầng hai.

Bóng dáng hai người vừa khuất trên cầu thang, là anh liền đưa tay kéo Giản Dao lại gần.

Cô đang đứng trước mặt anh nên cao hơn anh một cái đầu. Cô nhìn anh từ trên cao, ánh mắt có hơi lạnh lùng.

"Xuất phát từ suy nghĩ cho sự an toàn của em, anh nghĩ anh ở đây sẽ tốt hơn."

"Tôi không đồng ý."

"Bây giờ em chỉ có hai lựa chọn, về nhà họ Phó với anh, hoặc để anh ở lại đây, em tự chọn đi."

"Cả hai cái tôi đều không chọn."

"Em không chọn, vậy sẽ do anh chọn."

“...”

Anh đúng là đồ vô sỉ.

Giản Dao thở dài một hơi thật dài, hất tay anh ra, bước nhanh lên lầu.

Sau khi bước lên lầu hai thì thấy Quân Quân và Thu Nguyệt đã đặt quần áo của Phó Thịnh Niên vào phòng bên cạnh cô. Lúc này hai người họ đang thay chăn, ga, gối, nệm trong phòng. Cô xoa cái trán đau nhức, đi thẳng vào phòng ngủ chính.

Vừa nằm xuống giường, cửa phòng đã bị ai đó nhẹ nhàng đẩy mở.

Không gõ cửa mà xông thẳng vào, ngoài Phó Thịnh Niên ra thì không còn ai khác.

Cô quay đầu nhìn về phía cửa một cái. Phó Thịnh Niên đang sải từng bước dài đi về phía cô.

Cô lật người, quay lưng lại với anh, không muốn để ý đến anh, nhưng lại bị anh kéo dậy khỏi giường.


<< Chương trước                                                                                                     Chương sau >>

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[Truyện ngôn tình] Thục Cẩm Nhân Gia - Chương 1 "Thiếu nữ giặt tơ"

[Truyện ngôn tình] Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 15 "Có chịu được không? Không chịu được thì gọi tôi"

[Truyện ngôn tình] Người vợ câm đắt giá: Người vợ bỏ trốn cùng đứa con! - Chương 14 "Tôi sẽ không để anh ta làm tổn thương em"