[Truyện ngôn tình] Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 255 "Xuất hiện tên điên, trên tay còn cầm dao"

"Anh làm gì vậy? Đừng hành hạ tôi nữa!"

Cô đã quay phim cả ngày rồi, đang rất mệt mỏi.

"Anh không hành hạ em."

Anh cúi xuống, giúp cô xỏ dép vào, kéo cô ra ngoài.

"Bữa tối đã làm xong rồi, ăn xong rồi ngủ."

Anh đi chậm rãi, phối hợp với nhịp bước từ từ của cô, bàn tay anh vừa to vừa ấm áp vẫn nắm trọn bàn tay nhỏ của cô trong lòng bàn tay giống như trước đây.

Cô không có hứng ăn, lại sợ tăng cân nên miễn cưỡng ăn một chút rồi lẻn về phòng.

Đã cuối hè, thời tiết bắt đầu chuyển lạnh.

Ban ngày nhiệt độ vẫn khá ấm áp, nhưng đến đêm thì giảm mạnh.

Quân Quân và Thu Nguyệt đã thay vật dụng trên giường và trải một chiếc chăn hơi dày trong phòng khách cho Phó Thịnh Niên, nhưng phòng cô vẫn chưa kịp thay nên cô vẫn đắp một tấm chăn mỏng trước đó.

Nửa đêm đầu vẫn ổn, nửa đêm sau cô cảm thấy lạnh. Cô bật đèn ngủ, mơ màng bò dậy tìm một chiếc chăn trong tủ, vừa trải chăn xong thì điện thoại reo.

Cô nhìn vào màn hình, là một số lạ, cô do dự vài giây rồi nghe máy.

Vừa áp điện thoại vào tai, một giọng nói chói tai đã đậm đau màng nhĩ của cô.

Giọng nói đó cô không hề xa lạ, là Mạnh Mỹ Trúc.

"Cô là đồ đê tiện, cô dám gài tôi, tôi biết là cô làm, cô sẽ không được chết tử tế!"

Lời nguyền rủa này khiến cô nhíu mày, không vui nói: "Bà bị khùng à?"

"Cô dám giở âm mưu với tôi, muốn hại tôi!"

"Là sao?"

"Chuyện trên top tìm kiếm là do cô dựng lên đúng không? Đừng có chối, con tiện nhân, tôi thà chết cũng không để cô yên thân, cô đợi đấy!"

Chưa kịp để cô nói gì thêm thì cuộc gọi đã cúp.

Cô vội mở Weibo xem tìm kiếm nóng, không ngờ Đường Chiến hành động nhanh vậy. Mạnh Mỹ Trúc và Hạ Sơ Vân đã cùng nhau lên tìm kiếm nóng, hai người chiếm giữ ba vị trí đầu của danh sách tìm kiếm nóng, hoàn toàn nổi như cồn.

Truyền thông Diệu Nhật trốn thuế, Mạnh Mỹ Trúc là người bị đổ vỏ phải gánh khoản phạt hai tỷ, vì số tiền quá kếch xù nên có khả năng bị xử lý hình sự.

Còn về tài liệu đen của Hạ Sơ Vân thì vừa được phơi bày là Weibo đã nổ tung.

Giờ đã là hai giờ sáng, nhưng Weibo vẫn vô cùng nhộn nhịp.

Cô xem bình luận dưới tìm kiếm nóng một lúc, cảm thấy hơi mệt, bèn đặt điện thoại xuống. Vừa định tắt đèn ngủ thì bỗng nghe phòng bên cạnh có tiếng "rổn" vang lên.

Giống như có thứ gì đó bị vỡ.

Cô mở cửa đi ra ngoài, bước đi nhẹ nhàng đến gần phòng Phó Thịnh Niên.

Đến nơi, cô vươn tay gõ cửa. Cô chưa kịp nói gì thì đã nghe tiếng Phó Thịnh Niên vang ra từ bên trong.

"Đừng vào."

Giọng anh gần như đang hét lên, mang theo sự bực bội bị ức chế.

Cô lập tức bắt đầu cảm thấy căng thẳng, cô không màng gì khác mà đẩy mạnh cửa bước vào.

Đập vào mắt cô là Phó Thịnh Niên ngồi trên sàn bên cạnh giường. Một tay ôm đầu, tay kia cầm một mảnh thủy tinh vỡ, dưới đất là chiếc ly thủy tinh bị vỡ.

Có lẽ anh định dọn dẹp chiếc ly vỡ, nhưng không cẩn thận bị cắt vào tay, máu đỏ tươi nhỏ giọt xuống sàn, còn có vài viên thuốc bị nhuốm máu, khiến cô thấy mà hoảng hồn.

Cô nhanh chóng chạy tới, đỡ anh dậy.

"Anh đang làm gì vậy?"

Cơ bắp trên cánh tay anh căng cứng, toàn thân

cứng đờ, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

"Không có làm gì."

Anh nghiến răng chịu đựng cơn đau đầu.

"Đó là thuốc gì?"

Cô nhìn mấy viên thuốc dưới đất, rất ngạc nhiên hỏi anh.

"Thuốc giảm đau."

Chứng đau đầu đột nhiên tái phát.

Chỉ cần có điều gì lo lắng hoặc kích động căng thẳng của anh là bệnh sẽ tái phát.

Kể từ sau vụ tai nạn xe, bệnh đau đầu của anh có chữa sao cũng không khá lên không, chỉ có thể dựa vào thuốc giảm đau để xoa dịu cơn đau.

Giản Dao biết anh có chứng đau đầu, nhưng không biết nghiêm trọng như vậy.

Thấy trên tủ đầu giường có một lọ thuốc nhỏ, cô không để ý đến mảnh vỡ và vết máu dưới đất, vội chạy xuống lầu lấy một cốc nước, tiện thể mang theo hòm thuốc theo.

Cô lấy một viên thuốc giảm đau từ trong lọ, để Phó Thịnh Niên uống với nước trước, rồi nhanh chóng xử lý vết thương bị cắt cho anh, tiếp đó mới từ từ dọn dẹp mảnh vỡ và vết máu dưới đất.

Phó Thịnh Niên dựa người vào đầu giường, rủ mắt nhìn cô. Thuốc đã phát huy tác dụng, cơn đau đầu được giảm bớt, anh bắt đầu cảm thấy mệt mỏi buồn ngủ.

Anh từ từ nằm xuống, nhắm mắt lại.

Giản Dao dọn dẹp sạch sẽ xong, lại ngẩng đầu lên thì thấy anh đã ngủ.

Cô không yên tâm, bèn kéo một chiếc ghế sang đây. Cô không về phòng, mà ngồi bên giường trông anh suốt đêm.

Sáng hôm sau.

Phó Thịnh Niên vừa mở mắt đã thấy Giản Dao gục đầu bên giường, trên người cô đắp một chiếc chăn mỏng, lạnh đến run rẩy, môi tái nhợt.

Anh ngẩn người vài giây, hồi tưởng lại chuyện xảy ra tối qua, sau đó anh lập tức ngồi dậy, khế vỗ vai Giản Dao. Cô nhíu mày mở mắt, thấy anh tỉnh thì vội vàng hỏi: "Đỡ hơn chưa?"

"Ừm."

"Thường xuyên đau đầu không?"

"Không thường xuyên."

"Đã đi khám bác sĩ chưa?"

"Đã đi."

Anh đã khám rất nhiều bác sĩ, nhưng không có hiệu quả gì.

"Có chữa được không?"

Anh lắc đầu.

Ánh mắt Giản Dao tối sầm lại, không khỏi nhớ tới chuyện Phó Thịnh Niên từng gặp tai nạn xe hôn mê rất lâu. Đầu của anh bị tổn thương nặng, từ đó về sau đã mắc chứng đau đầu.

Sau đó cô và anh ly hôn, không còn quan tâm đến anh quá nhiều.

Vấn đề của anh có vẻ nghiêm trọng.

"Chị Dao Dao, không ổn rồi."

Ngoài hành lang bỗng vang lên tiếng la của Thu Nguyệt.

Phó Thịnh Niên vén chăn định xuống giường thì bị cô đẩy lại.

"Anh đừng đi, để tôi đi xem."

Sau khi giúp Phó Thịnh Niên đắp chăn lại xong, cô đứng dậy đi ra ngoài.

Thu Nguyệt sắc mặt hoảng hốt, đang gõ cửa phòng ngủ chính. Thấy cô từ phòng khách bước ra, cô ta cũng không kịp ngạc nhiên, vội chạy ngay tới trước mặt, thở không ra hơi nói: "Có một tên điên, trên tay còn cầm dao, đáng sợ quá!"

"Báo cảnh sát."

Giản Dao không thèm nghĩ ngợi đã đi xuống lầu.

Tên điên đó không ai khác chính là Mạnh Mỹ Trúc đã gọi điện cho cô tối qua.

Quân Quân và Thu Nguyệt không nhận ra bà ta, nên để bà ta vào nhà. Lúc này bà ta đang cầm một con dao, chĩa thẳng vào Quân Quân.

Quân Quân đã sợ đến mức ngồi bệt xuống đất, nước mắt chảy ra.

"Con tiện nhân đó đâu? Bảo nó cút ra đây nhận chết đi!"

Mạnh Mỹ Trúc trợn mắt, hai mắt đỏ ngầu. Dáng vẻ trên người có vết thương, tóc tai bù xù, quần áo xộc xệch của bà ta trông như người điên thật su.

Thu Nguyệt vẫn đang gọi điện báo cảnh sát thì Giản Dao đã xuống dưới.

Phó Thịnh Niên nghe thấy những từ như "tên điên" cùng với "dao", còn sao ngủ được nữa? Giản Dao vừa bước khỏi phòng anh, anh lập tức nhảy xuống giường đuổi theo ngay.

Anh đứng trên cầu thang, thấy Giản Dao đỡ Quân Quân dậy, kéo cô gái trẻ đang sợ mất hồn ra sau mình để bảo vệ.

"Cảnh sát sẽ đến ngay, bà đừng manh động!"

Vẻ mặt Giản Dao nghiêm lại, cảnh cáo Mạnh Mỹ Trúc.

Bà ta nhe răng phát ra tiếng cười chói tai: "Con tiện nhân, hôm nay không phải mày chết thì tao sống!"

Mạnh Mỹ Trúc như bị điên mà lao về phía cô.

Cô đẩy Quân Quân ra, bản thân cũng tránh sang một bên. Mạnh Mỹ Trúc vồ hụt, lập tức vung dao đâm cô.

Khi con dao sắp đâm vào người cô, một bóng người đột nhiên lao tới, ôm cô vào lòng bảo vệ, đồng thời đá một cái làm con dao trong tay Mạnh Mỹ Trúc văng ra.


<< Chương trước                                                                                                     Chương sau >>

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[Truyện ngôn tình] Thục Cẩm Nhân Gia - Chương 1 "Thiếu nữ giặt tơ"

[Truyện ngôn tình] Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 15 "Có chịu được không? Không chịu được thì gọi tôi"

[Truyện ngôn tình] Người vợ câm đắt giá: Người vợ bỏ trốn cùng đứa con! - Chương 14 "Tôi sẽ không để anh ta làm tổn thương em"