[Truyện ngôn tình] Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 256 "Người đàn bà ngu ngốc"
Tiếng "keng" vang lên, là con dao rơi xuống đất.
Mạnh Mỹ Trúc lùi lại hai bước, thấy con dao tuột khỏi tay thì vội vàng đi nhặt, nhưng Phó Thịnh Niên không hề do dự giây nào mà dùng chân đá con dao vào góc.
"Bọn mày là đôi gian phu dâm phụ, lại còn dám ôm ấp trước mặt tao, thật là không biết nhục, ghê tởm."
Bà ta hét lớn.
Phó Thịnh Niên kéo Giản Dao ra sau lưng, lạnh lùng nhìn Mạnh Mỹ Trúc. Mạnh Mỹ Trúc bây giờ có vẻ không tỉnh táo cho lắm, ngay giữa thanh thiên bạch nhật mà bà ta dám cầm dao xông vào đây, thật sự là quá coi thường pháp luật.
Bên ngoài anh bố trí bao nhiêu vệ sĩ, thế mà không ai ngăn được bà ta sao?"
Anh theo thói quen đưa tay sờ túi quần, nhưng trong túi quần rỗng tuếch, cúi đầu nhìn xuống bộ đồ ngủ trên người, mới nhớ ra điện thoại đang để bên cạnh gối.
Anh quay đầu hạ giọng nói nhỏ với Giản Dao: "Vô phòng khách lấy điện thoại của anh ra đây."
Giản Dao gật đầu, quay người chạy lên tầng hai.
Mạnh Mỹ Trúc như phát điên muốn đuổi theo, nhưng bị Phó Thịnh Niên chặn lại.
Anh ta nắm lấy một cánh tay và vai bà, không tốn chút sức lực nào đã khống chế được bà hoàn toàn.
"Con tiện nhân, mày có gan thì đừng chạy! Quay lại đây! Tao sẽ giết mày!" Mạnh Mỹ Trúc gào thét trong cơn điên loạn.
Bà ta trông như hoàn toàn phát điên, vừa trừng mắt chửi rủa theo bóng lưng Giản Dao, vừa liều mạng giãy giụa.
Sức phản kháng của bà ta càng lúc càng mạnh, Phó Thịnh Niên buộc phải đè bà ta xuống đất.
Giản Dao chạy một mạch vào phòng của Phó Thịnh Niên, lục tìm trên giường, tìm thấy điện thoại của anh bên cạnh gối, chỉ là điện thoại đã tắt nguồn rồi. Cô thử mở nguồn nhưng không thành công, chắc là hết pin rồi.
Điện thoại của Phó Thịnh Niên có cùng mẫu với điện thoại của cô, thế là cô quay lại phòng ngủ chính lấy dây sạc, giúp anh sạc điện thoại, rồi vội vàng xuống lầu.
Thấy cô xuống mà chỉ mang tay không, Phó Thịnh Niên có hơi trầm xuống, nói: "Điện thoại đâu?"
"Hết pin rồi."
Đêm qua đau đầu quá nên anh không để ý đến pin điện thoại.
"Con tiện nhân, mày đi chết đi, chết đi!"
Mạnh Mỹ Trúc đột nhiên hung dữ hét lên với cô.
Cô nhíu mày, quay lại hỏi Thu Nguyệt, nói: "Đã báo cảnh sát chưa?"
"Báo rồi."
Cảnh sát nhanh chóng đến đây, sau khi nắm rõ tình hình thì đã đưa Mạnh Mỹ Trúc đi ngay.
Phó Thịnh Niên đợi điện thoại sạc đầy, mở nguồn, phát hiện đêm qua vệ sĩ và Điền Dã đã gọi cho anh, có tin nhắn nhắc nhở cuộc gọi nhỡ.
Anh gọi lại vào số của Điền Dã, biết được vệ sĩ bên ngoài biệt thự đã bị cảnh sát đưa đi lúc khoảng sáu giờ sáng, có người báo khu vực Biệt thự Đỉnh Vàng có một nhóm người khả nghi.
Người gọi báo không ai khác, chính là Hàn Mịch vừa chuyển đến đối diện nhà Giản Dao.
Điền Dã không liên lạc được với Phó Thịnh Niên, mới sáng sớm đã lái xe đến đồn cảnh sát xử lý việc của vệ sĩ. Mạnh Mỹ Trúc bị cảnh sát đưa đi không lâu, anh ta đã dẫn nhóm vệ sĩ trở lại, sau đó lại đến phòng ban quản lý để lo liệu một phen.
Giản Dao ngay cả phim cũng không đi quay nữa. Cô đứng trước cửa sổ phòng khách, nhìn chằm chằm vào ngôi nhà đối diện.
Trong sân đang đậu một chiếc xe hơi nhỏ, vẫn chưa thấy Hàn Mịch ra ngoài. Hàn Mịch mới về nước, chuyện công việc chắc chắn chưa sắp xếp xong. Cô nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn cố gắng bước ra ngoài, đi thẳng đến nhà Hàn Mịch.
Phó Thịnh Niên về phòng thay bộ đồ khác, tới khi ra ngoài thì phát hiện Giản Dao đã không còn ở đó.
"Cô ấy đâu rồi?"
Điền Dã chỉ về phía ngôi nhà đối diện, nói: "Cô ấy sang bên đó rồi."
Phó Thịnh Niên chạy theo, Giản Dao đã bấm chuông nhà Hàn Mịch.
Hàn Mịch đang chuẩn bị bữa sáng trong bếp, nghe thấy tiếng chuông cửa bèn chạy chậm ra mở cửa.
Thấy người đứng ngoài là Giản Dao thì vô cùng ngạc nhiên.
"Sao cô biết tôi ở đây?"
Giản Dao chỉ tay về phía đối diện, đáp: "Tôi sống ở đó."
Hàn Mịch rất sửng sốt, nói: "Chúng ta là hàng xóm?"
"Bất ngờ không?"
Cô cũng rất bất ngờ, nhưng giờ nghĩ lại, việc Hàn Mịch sống ở đây không phải ngẫu nhiên, mà là do Giản Thi cố ý sắp xếp.
"Tôi có thể vào ngồi một lát không?"
Vẻ mặt Hàn Mịch không vui, nhưng sau khi do dự vài giây thì cũng gật đầu.
Cô quay đầu nhìn Phó Thịnh Niên đang đứng trong sân nhà mình và nhìn mình, sau đó vẫy tay ra hiệu với anh là cứ bận việc của mình, rồi theo Hàn Mịch vào nhà.
"Cứ ngồi tự nhiên đi."
Hàn Mịch ứng phó với cô một câu, nhanh chóng đi vào bếp, mang bữa sáng đã làm xong ra.
Thịt lợn muối xông khói và trứng chiên, còn có một ly sữa.
Cô ta không ăn sáng ở phòng ăn, mà mang thức ăn ra phòng khách, đặt lên bàn trà, kéo một cái đệm ngồi, ngồi trước bàn trà ăn từ tốn.
Giản Dao ngồi xuống ghế sofa, không lòng vòng mà vào thẳng đề chính, nói: "Cô gọi điện báo cảnh sát, báo cáo gần nhà tôi có người khả nghi, đúng không?"
Hàn Mịch ừ một tiếng, không phủ nhận.
"Tôi mới chuyển đến, lại sống một mình, đương nhiên phải cẩn thận một chút."
"Có ai nhắc nhở cô ở đây có người khả nghi không?"
Vệ sĩ mà Phó Thịnh Niên sắp xếp luôn ẩn nấp trong bóng tối, không dễ bị phát hiện và chú ý. Cô là đối tượng được bảo vệ cũng phải mất vài ngày mới phát hiện ra những người đó, nhưng Hàn Mịch vừa chuyển đến đã phát hiện ra các vệ sĩ này, khiến cô cảm thấy quái lạ.
"Cô nói vậy là có ý gì?" Hàn Mịch ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt rất lạnh.
"Là Giản Thi đã nói với cô xung quanh có người khả nghi, gián tiếp bảo cô báo cảnh sát đúng không?"
Hàn Mịch cúi đầu không nói, dùng dao nĩa cắt miếng thịt lợn muối xông khói trong đĩa.
"Xem ra là cô ta nhắc nhở cô, quan hệ giữa tôi và cô ta chắc cô ta đã nói cho cô biết rồi."
"Rốt cuộc cô muốn nói gì?"
Hàn Mịch mất kiên nhẫn, dao nĩa bị đặt mạnh xuống vang lên một tiếng "cạch", ngẩng đầu nhìn cô một cách bực dọc.
Cô mỉm cười nhạt, không giận mà chỉ bình tĩnh nói: "Tôi và Giản Thi từng là chị em, giờ không phải nữa. Mẹ cô ta là Mạnh Mỹ Trúc và một người đàn ông tên Ngô Thanh Phong đã mưu sát mẹ tôi vào hai mươi năm trước. Lúc Ngô Thanh Phong bị cảnh sát bắt đã một mình gánh hết tội, Mạnh Mỹ Trúc không bị trừng phạt thích đáng. Bà ta và Giản Thi còn từng sai người rút tủy của tôi, làm sảy đứa con trong bụng tôi, bọn họ tội ác tày trời, tôi không mong cô bị bọn họ lợi dụng."
"Cô nói những điều này làm gì? Nói xấu em gái mình, thật sự tốt sao?"
Giản Dao đã đoán trước phản ứng của cô ta sẽ như vậy, tiếp tục nói: "Tôi không biết Giản Thi đã nói gì với cô, cô ta là con của Mạnh Mỹ Trúc và Ngô Thanh Phong, không có chút quan hệ huyết thống nào với nhà họ Giản chúng tôi. Cô ta thật sự không phải em gái tôi, tôi nghĩ có lẽ cô ta biết cô và anh Lục là bạn, nên khi ở nước Anh đã cố ý tiếp cận cô..."
"Cô im đi!" Hàn Mịch phẫn nộ ngắt lời cô, nghiến răng nói: "Giản Thi đã đủ đáng thương rồi. Giản Thi và bà Mạnh bị tên họ Phó truy sát chạy trốn đến nước Anh, cô thế mà còn nói Giản Thi ở nước Anh là cố ý tiếp cận tôi. Cô thật là người có mưu mô lắm thủ đoạn, cô có mắc chứng hoang tưởng bị hại không?"
Giản Dao sững sờ, đột nhiên không biết nói gì.
Cô không ngờ Hàn Mịch lại đần như vậy, bị Giản Thi lợi dụng mà còn quay lại nói giúp cho Giản Thi.
"Thôi, coi như tôi chưa từng đến."
Cô đứng dậy chào tạm biệt.
Hàn Mịch cũng đứng lên, gằn từng chữ một cảnh cáo: "Tôi không biết cô sống đối diện, cũng không cho rằng việc tôi báo cảnh sát là sai. Còn nữa, cô đừng bám lấy Ngộ Chi, anh ấy chưa từng yêu ai, là một người rất đơn thuần. Nghe nói cô và tên họ Phó ly hôn mà vẫn chưa dứt khoát hẳn, xin cô đừng đứng núi này trông núi nọ. Cô không xứng với người tốt như Ngộ Chi."

Nhận xét
Đăng nhận xét