[Truyện ngôn tình] Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 257 "Ngoan ngoãn về nhà với anh"

Giản Dao không phủ nhận Lục Ngộ Chi là một người rất tốt, nhưng cô chưa bao giờ dây dưa với Lục Ngộ Chi, cô tự biện hộ một cách rất quả quyết: "Tôi và anh Lục chỉ là bạn bè."

"Mấy người đi sở thú hẹn hò, còn lên cả tìm kiếm nóng, vậy mà cô nói mấy người là bạn bè? Trông tôi rất ngu rất dễ bị lừa sao?"

"Quả thật cô rất ngu, cũng rất dễ lừa."

"Cô..."

Hàn Mịch tức giận trừng mắt, hai tay đang buông thõng bên người nắm chặt thành nắm đấm.

"Cô Hàn, đúng là tôi và anh Lục đã đến sở thú, nhưng người lên tìm kiếm nóng với tôi không phải là anh Lục, mà là chồng cũ của tôi, Phó Thịnh Niên. Nếu cô không tin, có thể hỏi anh Luc."

Quả thật Hàn Mịch không tin, lời Giản Dao nói cô ta không tin một chữ nào.

Người đàn ông trên tìm kiếm nóng mặc đồ giống hệt Lục Ngộ Chi hôm đó, đều là áo phông trắng và quần jeans, Lục Ngộ Chi đã chính miệng thừa nhận hôm đó anh ấy và Giản Dao đã đến sở thú.

Theo lời giải thích của Giản Dao, nếu hôm đó có ba người ở sở thú, đấy chẳng phải là một phụ nữ hẹn hò cùng lúc với hai người đàn ông sao? Thật dơ bẩn!

Thật là loạn!

"Tôi và Ngộ Chi là quan hệ sắp kết hôn, cả trưởng bối hai bên gia đình đều rất mong chúng tôi mau mau quyết định ngày cưới, nếu cô biết điều thì đừng liên lạc với Ngộ Chi nữa."

Nghe lời cảnh cáo của Hàn Mịch, Giản Dao mỉm cười như đang suy nghĩ điều gì đó. Cô không tiếp tục câu chuyện này, chỉ đi thẳng về huyền quan.

Hàn Mịch không an tâm đi theo cô ra cửa, sau khi kéo cửa ra, lại cảnh cáo: "Đừng dây dưa với Ngộ Chi, lời tôi nói rốt cuộc cô có nghe lọt tai không?"

"Vẫn là câu đó, tôi và anh Lục chỉ là bạn bè, tin hay không tùy cô."

Giản Dao vừa bước ra cửa, cửa sau lưng đã bị Hàn Mịch dồn sức đóng rầm một cái.

Hàn Mịch tức giận trở lại trước bàn trà, ngồi xuống đệm, càng nghĩ càng tức, không nhịn được cầm điện thoại gọi cho Giản Thi.

Lúc này Giản Thi đang đau đầu vì việc làm giám định tinh thần cho Mạnh Mỹ Trúc, may mắn là La Tây là bác sĩ, còn có bạn làm luật sư nên về phương diện này hiểu biết hơn cô ta nhiều.

Nhận được cuộc gọi của Hàn Mịch, cô ta thực sự có chút bực bội, chỉ có thể cố gắng đè nén không vui xuống, bắt máy nói: "Mịch Mịch, sao sớm vậy cậu đã gọi điện cho tớ rồi?"

"Giản Dao mới đến."

Giản Thi không hề ngạc nhiên, hỏi: "Có phải cô ta nói với cậu điều gì không hay về tớ không?" "Đúng thế."

"Cậu tin cô ta không?"

"Tất nhiên tớ không tin cô ta, nhưng cô ta nói cậu và mẹ cậu đã cho người rút tủy cô ta, còn làm sảy đứa con của cô ta, chuyện này..."

"Tủy tớ nhận là do người ẩn danh hiến tặng, bệnh viện có thể tra cứu hồ sơ, còn về đứa con của cô ta, mình không rõ lắm."

"Cô ta nói hai người không phải là chị em."

"Bây giờ đúng là không phải nữa, tớ và mẹ tớ đã bị nhà họ Giản đuổi ra khỏi nhà. Giản Minh Sơ đã đánh mẹ tớ, mẹ tớ bây giờ vẫn còn bị thương đầy mình. Đúng rồi, tin tức trên tìm kiếm nóng cậu thấy chưa? Đều do Phó Thịnh Niên và Giản Dao giở trò, khiến mẹ tớ phải gánh tội, bây giờ tinh thần mẹ tớ rất không ổn định. Tớ vừa nhận được điện thoại, mẹ tớ đã bị cảnh sát bắt giữ rồi, tớ và anh La Tây đang định tìm người làm giám định tinh thần cho bà ấy."

Hàn Mịch kinh ngạc không thôi, hỏi: "Mẹ cậu bị bắt rồi?"

"Hết cách, Phó Thịnh Niên có quyền có thế, muốn chèn ép những kẻ thấp cổ bé họng như chúng tớ thật quá dễ dàng."

"Có gì tớ giúp được thì cậu cứ nói."

"Tớ và anh La Tây có thể lo liệu được, cậu chỉ cần giúp tớ theo dõi Giản Dao là được."

"Không thành vấn đề"

Cúp điện thoại, Giản Thị thở dài một hơi.

Tối qua, khi chuyện trên tìm kiếm nóng vừa phát tán, bọn họ lập tức như kiến trên chảo nóng. Bởi vì bất đắc dĩ, cô ta đã nhắn tin qua WeChat cho Hàn Mịch, nhắc nhở Hàn Mịch khu biệt thự Đỉnh Vàng gần đây thường có người khả nghi. Hơn nữa không chỉ một người, mà là cả một nhóm, còn nhắc Hàn Mịch là những người khả nghi đó đang quanh quẩn gần nhà cô ta, điều này khiến Hàn Mịch hoảng sợ chết khiếp.

Cô ta nhắc Hàn Mịch có thể báo cảnh sát, Hàn Mịch quả thật không làm cô ta thất vọng.

Sau khi đuổi những vệ sĩ phiền phức đó đi, cô ta nghĩ ra đối sách để Mạnh Mỹ Trúc giả điên.

Để điên một cách triệt để và chân thực, cô ta khích lệ Mạnh Mỹ Trúc sáng sớm đến nhà Giản Dao gây sự, chỉ cần Mạnh Mỹ Trúc giả vờ đủ . Tối đa +120 điểm tích lũy giống, có thể qua được ải giám định tinh thần, thì có thể tạm thời tránh khỏi cảnh tù tội, trước tiên vào bệnh viện tâm thần.

Do trước đây Mạnh Mỹ Trúc chưa từng có vấn đề về tinh thần. Dù bây giờ giám định ra bà ta mắc bệnh tâm thần, nhưng trước đó khi phạm tội là trong lúc bà ta có khả năng chịu trách nhiệm, nên không thể thoát khỏi án phạt nặng từ ba đến bảy năm, đồng thời còn phải chịu phạt tiền, nếu tinh thần bà ta bấn loạn thì có thể được hoãn thi hành án.

Đây là cách duy nhất mà Giản Thi có thể nghĩ ra.

Cô ta không thể để Mạnh Mỹ Trúc vào tù, cô ta thà rằng Mạnh Mỹ Trúc bị đưa vào bệnh viện tâm thần, chỉ cần lo lót trước thì dù Mạnh Mỹ Trúc ở trong bệnh viện tâm thần cũng có thể sống rất thoải mái, nhưng vào tù thì khó nói lắm, có khi chưa ra tù đã bị người ta hại chết rồi.

...

Giản Dao từ nhà Hàn Mịch đi ra, thấy Phó Thịnh Niên vẫn đứng trong sân đợi cô.

Cô nhanh chóng bước tới, chưa kịp nói gì thì cổ tay đã bị Phó Thịnh Niên nắm lấy, anh kéo cô vào nhà, sắc mặt u ám nặng nề.

"Em tìm Hàn Mịch làm gì?"

"Hỏi chuyện."

"Hỏi chuyện gì?"

"Cô ta bị Giản Thi lợi dụng."

Lúc này Quân Quân và Thu Nguyệt mặt mày ủ rũ bước tới trước mặt cô, rất ấm ức nói: "Chị Dao Dao, xin lỗi, bọn em không biết trong người của người phụ nữ đó có dao, bà ta tự xưng là mẹ chị"

Hai người cứ tưởng có vệ sĩ ở gần, thầm nghĩ vệ sĩ không cản Mạnh Mỹ Trúc thì chắc là người nhà của Giản Dao, thế là để Mạnh Mỹ Trúc vào nhà.

Ai mà ngờ được Mạnh Mỹ Trúc vừa vào đã rút dao ra.

"Mẹ tôi đã qua đời hơn hai mươi năm rồi." Giản Dao bất lực nói.

Hai người cúi đầu.

Giản Dao nhẹ nhàng vỗ vai hai người, gương mặt đổi thành nụ cười nhẹ nhàng, an ủi: "Vừa rồi không làm hai người sợ chứ?"

Hai người nói không, nhưng thực ra đã bị dọa hú vía.

Phó Thịnh Niên thực sự không thể tin được cô thế mà vẫn còn tâm trạng để an ủi người khác, rõ ràng cô mới là người suýt Mạnh Mỹ Trúc dùng dao đâm.

"Anh có chuyện muốn nói với em." Anh nắm tay Giản Dao kéo lên lầu.

"Có chuyện gì thì nói, anh kéo tôi làm gì?"

"Đi vào phòng sách."

"Thời gian đã không còn sớm, anh không đi làm à?"

Giản Dao vùng vẫy rút tay ra, móc điện thoại ra xem giờ, hiện tại đã hơn chín giờ rồi.

Bây giờ đi đến đoàn phim vẫn kịp quay cảnh hôm nay.

"Tôi thu dọn chuẩn bị đi đoàn phim, anh cũng đi làm đi."

Giọng điệu cô cứng rắn không cho phép thương lượng.

Phó Thịnh Niên cứ như không nghe thấy lời cô nói, dùng một tay vác cô lên vai, đổi hướng không đi phòng sách nữa, cũng không nói chuyện với cô nữa, quả quyết ra lệnh cho Quân Quân và Thu Nguyệt: "Đi thu dọn hành lý cho cô áy."

Cô liên tục giãy giụa trên vai anh, tức điên lên: "Anh định làm gì vậy?"

"Ngoan ngoãn về nhà với anh."

"Tôi không muốn, anh thả tôi xuống."

"Bây giờ không phải lúc chiều theo sự bốc đồng của em."

Phó Thịnh Niên sải bước dài đi ra ngoài, phía sau là Điền Dã và một nhóm vệ sĩ theo sát.

Quân Quân và Thu Nguyệt chạy lên lầu thu dọn hành lý cho Giản Dao, chẳng mấy chốc đã xách xuống một chiếc vali, đồ đạc bên trong không nhiều, chỉ toàn là quần áo thay đổi của cô.

Giản Dao bị nhét vào xe, cửa xe đột ngột bị Phó Thịnh Niên đóng lại, cô không thể mở cửa đi ra, chỉ đành trơ mắt nhìn vệ sĩ bỏ hành lý của mình vào cốp xe.


<< Chương trước                                                                                                     Chương sau >>

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[Truyện ngôn tình] Thục Cẩm Nhân Gia - Chương 1 "Thiếu nữ giặt tơ"

[Truyện ngôn tình] Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 15 "Có chịu được không? Không chịu được thì gọi tôi"

[Truyện ngôn tình] Người vợ câm đắt giá: Người vợ bỏ trốn cùng đứa con! - Chương 14 "Tôi sẽ không để anh ta làm tổn thương em"