[Truyện ngôn tình] Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 258 "Ước pháp tam chương"
Điền Dã ngồi vào ghế lái của chiếc RollsRoyce, Phó Thịnh Niên ngồi bên cạnh cô. Cô muốn nhân cơ hội khi anh mở cửa để xuống xe, nhưng chưa kịp động đậy thì cánh tay anh đã vòng qua, giam cô lại trong vòng tay.
"Còn muốn chạy?"
Cô cố nén cơn giận, bất lực nói: "Rõ ràng tôi không hề động đậy."
"Nhưng em muốn chạy, đúng không?"
“...”
"Em buộc phải về với anh."
"Anh cưỡng ép tôi như vậy, không nghĩ đến cảm xúc của tôi sao?"
"Anh chỉ cần em an toàn."
"Nhưng anh đã sắp xếp vệ sĩ rồi."
"Chuyện xảy ra sáng nay em cũng thấy rồi. Giản Thi vì để đuổi vệ sĩ đi cho Mạnh Mỹ Trúc có cơ hội cầm dao hành hung mà không ngại xúi Hàn Mịch báo cảnh sát tố cáo vệ sĩ là kẻ khả nghi. Chỉ có trời biết bọn họ còn giở trò gì nữa."
Dù hai người có lòng phòng bị, nhưng không chắc lúc nào cũng đề phòng được.
Tối qua nếu anh không ở lại khu Biệt thự Đỉnh Vàng thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Vì lý do an toàn, tốt nhất là nên cho Giản Dao dọn về nhà họ Phó, chỉ khi cô ở trong tầm mắt anh thì anh mới yên tâm.
"Vậy chúng ta có cần lập "Ước pháp tam chương" không?"
Phó Thịnh Niên nhướng mày, qua cách nói chuyện anh nhận thấy cô đã có phần chịu thua, bèn kiên nhẫn nói: "Nói nghe xem."
"Tôi cần một phòng riêng."
"ĐƯỢC."
"Không được vào phòng tôi khi chưa có phép."
Phó Thịnh Niên im lặng vài giây, rồi gật đầu.
Không được phép can thiệp vào tự do của tôi."
"Ý em là khía cạnh nào?"
"Công việc, và tôi làm gì, gặp ai, anh đều không được can dự vào."
"Chỉ cần không phải gặp Lục Ngộ Chi thì anh không có ý kiến."
Giản Dao không nói gì thêm.
Cô vùng ra khỏi vòng tay Phó Thịnh Niên, ngồi sang một bên, im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nửa tiếng sau, chiếc RollsRoyce tiến vào khuôn viên rộng rãi của nhà họ Phó, theo sau là mấy chiếc xe của vệ sĩ.
Phó Thịnh Niên xuống xe trước, thấy cô ngồi trong xe không động đậy, gương mặt phụng phịu, môi chu lên đủ treo bình dầu. Anh dựa vào cửa xe cười nói: "Chẳng lẽ em đang đợi anh bế em xuống xe?"
"Không thèm."
Giản Dao lườm anh một cái, giận dỗi xuống xe.
Anh muốn nắm tay cô, nhưng bị cô gạt tay ra. Thậm chí cô không buồn đợi anh mà nhanh chóng bước lên bậc thang, vào nhà.
Vệ sĩ theo sau mang hành lý của cô lên tầng hai, người giúp việc bắt đầu dọn dẹp phòng cho cô. Phòng cô ở bây giờ cũng là căn phòng cô từng ở, nằm đối diện phòng của Phó Thịnh Niên.
Bên trong vẫn giữ nguyên trạng, gần như không có gì thay đổi.
Người giúp việc thay vật dụng trên giường. Quân Quân và Thu Nguyệt bước vào, treo quần áo trong vali vào tủ. Cô ngồi trên ghế sofa, đang định gọi điện cho đạo diễn thì Phó Thịnh Niên đột nhiên đi đến, nhìn thấy số của đạo diễn trên màn hình điện thoại của cô. Cô chưa kịp bấm gọi thì anh đã cướp lời: "Không cần gọi điện cho đạo diễn, anh đã sắp xếp giúp em xong rồi."
"Anh sắp xếp thế nào?"
"Cảnh quay của vai phụ cần khoảng ba ngày, em cứ yên tâm ở lại đây, ba ngày sau đến đoàn phim."
"Ba ngày?"
"Chê ít à? Vậy thì một tuần."
Sau khi sắp xếp thỏa đáng cho cô, anh bảo người làm một ít đồ ăn cho cô, ăn cùng cô, dặn dò tới lui cô không được đi lung tung, rồi trong tiếng thúc giục của Điền Dã anh vội vàng đi đến tập đoàn Phó Thị họp.
Trong ngoài nhà họ Phó đều có vệ sĩ mà anh sắp xếp, khắp nơi đều có người.
Cô nhốt mình trong phòng, giận dỗi một mình.
Phó Thịnh Niên đã họp xong, vừa từ phòng họp trở về văn phòng thì Điền Dã bước theo mấy bước cùng đi vào.
"Phó tổng, vừa nhận được tin. Giản Thi và La Tây đang tìm người làm giám định tâm thần cho Mạnh Mỹ Trúc, có lẽ là muốn dùng cách này để thoát tội."
Phó Thịnh Niên cười khẩy, nói: "Bọn họ bị ngu à?"
"Có lẽ là hơi ngu."
Rốt cuộc Mạnh Mỹ Trúc có vấn đề tâm thần hay không, cảnh sát sẽ thông qua giám định tư pháp để nhận định. Giản Thi và La Tây tìm người giúp Mạnh Mỹ Trúc làm giám định tâm thần là không có hiệu lực pháp lý, hoàn toàn là uổng công vô ích.
Hiện giờ Mạnh Mỹ Trúc đã bị giam giữ, thứ chờ đợi bà ta sẽ là án tù.
Ban đầu bà ta chỉ trốn thuế và lậu thuế, nhưng sáng nay cầm dao xông vào nhà Giản Dao đồng nghĩa thêm tội cố ý gây thương tích, nhiều tội cộng lại, dù xử phạt thế nào cũng ít nhất mười năm tù.
Mạnh Mỹ Trúc không thể lừa được giám định tư pháp, bà ta và Giản Thi thông minh quá bị thông minh hại, phạm sai lầm lớn.
"Hôm nay tôi muốn về sớm."
Vừa nghĩ đến Giản Dao đã dọn về, anh bỗng dưng không còn hứng thú làm việc, chỉ muốn về nhà với cô.
Điền Dã mỉm cười ẩn ý, quay người đi ra ngoài.
Phó Thịnh Niên mở tài liệu trên bàn để xử lý. Anh muốn nhanh chóng xong việc để trở về nhà.
Cửa văn phòng bị gõ, anh không buồn ngẩng đầu lên mà chỉ nói mời vào.
Thư ký nghe thấy anh cho vào thì đẩy cửa bước vào, mang theo một ly cà phê.
Cô ta đặt cà phê lên bàn của anh, vị trí gần bên tay anh. Cô ta mặc một bộ váy công sở, đứng bên cạnh anh dịu dàng hỏi: "Phó tổng, Vương tổng đã hẹn ăn trưa với anh.."
"Huỷ đi."
"Vậy còn buổi xã giao tối nay?"
"Huỷ đi."
Phó Thịnh Niên ngẩng lên nhìn Tiểu Nhiễm một cái.
Tiểu Nhiễm gật đầu nói: "Vâng."
Dứt lời, cô ta không đi mà vẫn đứng bên cạnh anh.
"Còn chuyện gì?"
"Phó tổng, tôi muốn hỏi về việc xin vào ở ký túc xá, chỗ tôi ở cách công ty quá xa, đi làm rất bất tiện."
"Chuyện thế này mà cô hỏi tôi sao?"
Anh là tổng giám đốc của Tập đoàn Phó Thị, đâu thể nào ngay cả vấn đề chỗ ở của công nhân viên cũng phải lo.
"Tôi biết không nên tìm anh, tôi đã tìm Điền ca, nhưng anh ta nói phải làm việc đủ một năm mới có thể xin vào ký túc xá."
Phó Thịnh Niên cúi đầu, tiếp tục xử lý tài liệu.
Tiểu Nhiễm nhíu mày, nhưng lập tức đổi sang gương mặt tươi cười, rất thân mật gọi anh: "Anh Thịnh Niên, anh không nhớ tôi sao?"
"Gọi tôi là Phó tổng."
"Anh Thịnh Niên, tôi là Tiểu Nhiễm, anh thật sự không nhớ tôi sao?"
Phó Thịnh Niên nhớ. Vài tháng trước lúc Mộ Tiểu Nhiễm vào công ty, tiến vào bộ phận thư ký, anh đã biết cô ta là ai.
Cô ta là học sinh nghèo khó được bố mẹ anh bảo trợ học bổng khi còn sinh thời. Bố mẹ anh qua đời vì tai nạn, vào hôm tang lễ, Mộ Tiểu Nhiễm còn đại diện cho những học sinh được tài trợ tham dự chia buồn.
Đó là lần đầu tiên họ gặp nhau.
Sau khi bố mẹ qua đời, anh tiếp quản một công ty đồ sộ là Tập đoàn Phó Thị. Anh không quên lời dạy bảo của bố mẹ, lựa chọn tiếp tục tài trợ cho những học sinh đó. Tập đoàn Phó Thị có quy định thế này, học sinh được tài trợ sau khi tốt nghiệp có thể vào làm việc tại Tập đoàn Phó Thị theo chuyên ngành đã học.
Mộ Tiểu Nhiễm là học sinh duy nhất trong số những học sinh được tài trợ đến Tập đoàn Phó Thị xin việc. Trường hợp của cô ta đặc biệt, dù học vấn và kinh nghiệm đều không đủ, nhưng được đặc cách tuyển dụng.
"Anh Thịnh Niên, tôi thật sự rất khó khăn, nếu không phải bất đắc dĩ thì tôi đã không nói với anh."
Phó Thịnh Niên nhíu mày, đặt tài liệu trong tay xuống nhìn cô ta, chưa kịp nói gì thì đôi mắt của Tiểu Nhiễm đã phiếm hồng, nước mắt rơi xuống.
Cô ta vừa khóc vừa kể khổ: "Tôi sống ở vùng ngoại ô, tiền thuê nhà ở đó tương đối rẻ. Mỗi sáng tôi phải dậy từ năm giờ, sáu giờ ra khỏi nhà, phải chuyển xe hai lần, bảy giờ rưỡi mới vào được trung tâm thành phố, sau đó lại chuyển xe khác đến công ty, buổi sáng ngay cả thời gian ăn một bữa sáng cũng không có, thật sự quá khó khăn."
Phó Thịnh Niên vô cảm chờ cô ta nói xong, tỉ mỉ quan sát cô ta một lúc. Cô ta có gương mặt đoan chính, dung mạo không tệ, gương mặt được trang điểm kỹ lưỡng, quần áo có màu rất tươi sáng và đẹp đẽ, từ đầu đến chân đều toát lên sự đắt tiền.
"Lương và đãi ngộ của Tập đoàn Phó Thị nổi tiếng là tốt, lương cô nhận đủ để thuê một căn hộ trong khu nội thành."
Tiểu Nhiễm lau nước mắt, nói: "Tôi biết, nhưng trước đây nợ quá nhiều, phần lớn tiền lương dành để trả nợ rồi. Tôi hoàn toàn không có tiền dư, anh có thể giúp tôi không?"

Nhận xét
Đăng nhận xét