[Truyện ngôn tình] Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 259 "Còn thứ đáng ghét hơn nữa, muốn thử không"

Mộ Tiểu Nhiễm sững sờ, không ngờ Phó Thịnh Niên lại lạnh lùng đến thế.

Cô lau vội những giọt nước mắt, lủi thủi bước ra khỏi văn phòng tổng giám đốc, vừa hay đâm sầm vào Điền Dã. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, nước mắt cô lại không kìm được mà rơi xuống.

"Mộ thư ký, cô đây là..."

Điền Dã thấy cô ta từ văn phòng của Phó Thịnh Niên đi ra, tưởng cô ta vừa bị mắng.

"Tôi chỉ nói với Phó tổng về việc xin vào ở ký túc xá, nhưng anh ấy không đồng ý."

Điền Dã rất ngạc nhiên, nói: "Việc nhỏ thế này mà cũng khóc sao?"

"Anh biết gì chứ!"

Cô ta đến đây là vì Phó Thịnh Niên. Khi anh kết hôn, cô ta vẫn còn đang học đại học, không thể đến tìm anh.

Nhờ thành tích không tồi, cô ta nhận được học bổng, nhưng sau khi vào đại học, Tập đoàn Phó Thị không còn tài trợ cho cô ta nữa, cô ta vừa học vừa làm thêm, cuộc sống rất khó khăn.

Thực ra, từ sau khi gặp Phó Thịnh Niên ở lễ tang của vợ chồng Phó Thị. Cô ta đã bị anh hút hồn, trong đầu chỉ toàn là anh. Tính cách anh thận trọng cao quý, dáng người cao ráo, có gương mặt điển trai. Cô ta rất thích anh và luôn âm thầm dõi theo anh.

Để trở thành người xứng đáng với anh, cô ta muốn khiến bản thân trở nên xinh đẹp và lộng lẫy. Cô ta từng làm việc ở quán bar, kiếm tiền nhanh. Tại đó, cô ta tiếp xúc với những người giàu có, bắt đầu chú ý đến cách ăn mặc, tiền kiếm được đều tiêu vào mua quần áo và mỹ phẩm, thẻ tín dụng cũng bị quẹt tối đa.

Cô ta nợ mấy mấy trăm nghìn, đến giờ vẫn chưa trả xong.

Khi tin tức Phó Thịnh Niên ly hôn được công khai, cô ta không thèm suy nghĩ đã đến Tập đoàn Phó Thị xin việc, lại còn thành công được nhận.

Chuyên ngành của cô ta không phải thư ký mà là lịch sử. Ngành này khó tìm việc, nhưng vì tình huống của cô ta đặc biệt nên được nhận, và để được gần Phó Thịnh Niên hơn chút, cô ta đã ứng tuyển vào bộ phận thư ký và được đặc cách nhận vào làm.

Tiền kiếm được mấy tháng qua đều dùng để trả nợ, nợ nần gần như đã trả xong rồi, nhưng cuộc sống của cô ta vẫn rất khó khăn. Cô ta cứ nghĩ than thở là Phó Thịnh Niên sẽ giúp cô ta, nhưng anh vô tình quá, thái độ cư xử với cô ta rất lạnh lùng.

"Nếu cô thực sự khó khăn, có thể chuyển đến nhà tôi, nhà tôi có phòng trống. Đợi cô làm việc đủ một năm rồi xin vào ký túc xá." Điền Dã có lòng tốt nói.

Mộ Tiểu Nhiễm nghe xong trong lòng liền cảm thấy buồn nôn, ánh mắt nhìn Điền Dã cũng thay đổi.

Cô ta cảm thấy Điền Dã đang có ý đồ với mình. Một người đàn ông muốn một người phụ nữ chuyển đến nhà mình, có thể có lòng tốt gì chứ?

"Không cần đâu, tôi cố thêm vài tháng nữa là có thể xin vào ký túc xá riêng rồi."

Điền Dã ò một tiếng, không hề ép buộc, quay lại vị trí làm việc của mình.

Phó Thịnh Niên đã xử lý xong công việc, sau khi về đến nhà anh đi thẳng lên tầng hai.

Nghe nói Giản Dao tự nhốt mình trong phòng, ngay cả bữa trưa cũng không chịu ăn. Anh nhanh chóng bước đến trước cửa phòng cô, giơ tay gõ cửa.

Không nghe thấy phản hồi, anh cảm thấy không yên tâm, liền đẩy cửa bước vào.

Trong phòng không thấy bóng dáng của Giản Dao, anh vào phòng tắm nhìn cũng không thấy. Anh cứ tưởng cô đã bỏ đi rồi, đang định gọi vệ sĩ tìm thì bất ngờ thấy bóng dáng thanh thoát xuất hiện trong tầm mắt.

Giản Dao đang đứng ở ban công, nghiêng đầu nhìn anh.

"Anh lại vào phòng tôi mà không được cho phép."

Vừa rồi anh không thấy cô, có vẻ như rất lo lắng, những cử chỉ này cô đều thấy rõ.

"Em không nghe thấy anh gõ cửa sao?"

Anh bước vài bước đến trước mặt cô, kéo cô từ ban công vào trong phòng.

"Có nghe thấy."

Cô nằm trên ghế nằm ngoài ban công phơi nắng. Khi nghe thấy tiếng gõ cửa, cô đã nói mời vào, nhưng cô ở bên ngoài ban công, có lẽ Phó Thịnh Niên không nghe thấy tiếng cô.

"Sao anh về sớm vậy?"

"Nhớ em."

Anh nhìn cô chăm chú, nỗi nhớ nhung và yêu thương trong mắt anh gần như tràn ra ngoài.

Cô không khỏi đỏ mặt, quay mặt đi không nhìn anh, bàn tay đang bị anh nắm cũng vô thức rút lại.

Anh khẽ cười một tiếng, kéo cô vào lòng. Dùng một tay nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, xoay khuôn mặt đỏ ửng của cô về phía mình.

"Nói nhớ em thôi mà em đã đỏ mặt rồi?"

Anh còn chưa làm gì kia mà.

Cô nhỏ giọng lẩm bẩm điều gì đó, anh không nghe rõ, bèn áp sát khuôn mặt tuấn tú lại gần cô, hỏi: "Em vừa nói gì?"

"Nói anh rất đáng ghét."

"Còn thứ đáng ghét hơn nữa, muốn thử không?" "Không muốn."

"Khẩu thị tâm phi"

Anh cười và hôn lên môi cô, rất nhẹ và dịu dàng.

Cô không đáp lại anh, hàm răng cũng cắn chặt. Anh kiên nhẫn từ từ mở ra khe hở giữa hai hàm răng cô, hôn càng sâu hơn.

Hơi thở quen thuộc bao bọc cô, cô có phần lạc

lối, không biết thế nào mà cô đã bị đè xuống giường.

Khi đầu óc tỉnh táo lại, cô lập tức đẩy anh ra, cá khuôn mặt đỏ bừng như quả cà chua chín.

"Anh lại được đà làm tới rồi."

Anh liếm môi, vẻ mặt như chưa thỏa mãn, nhưng rất biết điều ngồi dậy.

"Nhưng em rất thích, chẳng phải sao?"

"Tôi không thích!"

Phó Thịnh Niên không tranh cãi với cô, phản ứng cơ thể của cô đã đủ chứng minh vừa rồi cô rất hưởng thụ.

"Nghe nói em không chịu ăn cơm?"

Anh trở lại vẻ nghiêm chỉnh, vừa nói vừa chỉnh lại cổ áo sơ mi.

Cô lật người, kéo một góc chăn phủ lên người, lẩm bẩm: "Không đói."

"Có phải ở một mình rất chán không?"

"Ừm."

"Mai đến công ty với anh nhé?"

"Anh phải làm việc, tôi đi theo làm gì?"

"Ở lại với anh."

Cô im lặng một lúc, không nói gì.

Anh coi như cô đồng ý rồi, đứng dậy kéo chăn

khỏi người cô, kéo cô dậy.

"Anh lại muốn làm gì?"

"Muốn ăn mì trứng cà chua không?"

"Xuống lầu đi, anh nấu cho em."

Đã rất lâu rồi cô không ăn mì anh nấu, thực sự có hơi nhớ nhung hương vị đó. Cô do dự vài giây, cuối cùng cô xỏ dép theo anh xuống lầu.

Phó Thịnh Niên tất bật trong bếp, cô tìm một chỗ có thể nhìn thấy anh trong phòng ăn, kéo ghế ngồi xuống, lười biếng nằm dài trên bàn nhìn anh không rời mắt.

Không lâu sau, anh đã bưng một bát mì nóng hổi thơm ngào ngạt đến trước mặt cô.

Anh nhét đũa vào tay cô, nhẹ tay xoa đầu và ngồi xuống bên cạnh cô.

Trong lúc cô ăn mì, anh nhắc đến chuyện Mạnh Mỹ Trúc phải làm giám định tâm thần.

"Chắc hẳn bà ta không qua được ải giám định tư pháp nhỉ." Giản Dao nói một cách rất bình thản. "Chắc hẳn vậy."

"Bà ta sẽ bị xử bao nhiêu năm?"

"Ít nhất mười năm."

Giản Dao gật đầu, bỗng nhiên thấy mì ngon hơn.

Cô ăn hết cả bát mì, uống hơn nửa bát nước súp.

Phó Thịnh Niên thấy cô ăn ngon miệng nên tâm trạng cũng tốt lên.

"Mèo của tôi chưa đón qua đúng không?"

Cô đặt đũa xuống, ngước mắt nhìn anh.

Anh ừ một tiếng, cười nói: "Anh sẽ sắp xếp cho người đến cho nó ăn mỗi ngày."

"Ò."

Sắp xếp của Phó Thịnh Niên thực ra cô cũng hài lòng. Mọi điều anh làm đều là vì sự an toàn của cô mà suy nghĩ. Sau khi thông suốt rồi, trong lòng cô cũng không còn giận nữa.

Chỉ là không thể đóng phim, không thể tự do ra ngoài, chỉ có một mình cô cũng không có gì làm, thực sự rất chán.

Cô cảm thấy bụng căng đầy, bèn đứng dậy ra sân đi dạo.

Phó Thịnh Niên đi theo ra ngoài, giữ khoảng cách sau cô vài bước, rất yên tĩnh đi theo sau cô.

Cô có thể nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc phía sau, không nhịn được nói: "Hồi nhỏ đều là tôi đi theo sau anh, anh còn nhớ không?" "Ùm."

"Tôi nghe ra được tiếng bước chân của anh"

Bóng lưng của anh hay là tiếng bước chân của anh, dù là giữa biển người mênh mông thì cô vẫn có thể dễ dàng nhận ra.


<< Chương trước                                                                                                     Chương sau >>

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[Truyện ngôn tình] Thục Cẩm Nhân Gia - Chương 1 "Thiếu nữ giặt tơ"

[Truyện ngôn tình] Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 15 "Có chịu được không? Không chịu được thì gọi tôi"

[Truyện ngôn tình] Người vợ câm đắt giá: Người vợ bỏ trốn cùng đứa con! - Chương 14 "Tôi sẽ không để anh ta làm tổn thương em"