[Truyện ngôn tình] Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 260 "Đã ly hôn nhưng vẫn nhu keo sơn"

Phó Thịnh Niên bước nhanh vài bước đến bên cạnh cô, nắm chặt tay cô.

Những lời của cô không hiểu sao khiến lòng anh hơi đắng chát

Những tháng năm trong quá khứ, cô luôn nhìn theo bóng lưng anh, luôn khao khát và bảo vệ anh. Cô thích anh đến cỡ nào, để tâm đến anh cỡ nào, mới có thể ngay cả tiếng bước chân của anh cũng vẫn có thể nhận ra!

Chỉ mới nghĩ đến việc mình từng phụ lòng cô là anh đã cảm thấy vô cùng chán nản.

"Sau này sẽ do anh bảo vệ em."

Anh nhìn cô bằng ánh mắt chân thành không gì sánh được, giọng điệu chắc chắn hơn bao giờ hết.

Trong lòng cô bỗng nhiên ấm áp, rất muốn tin tưởng anh, tha thứ cho anh, cho anh thêm một cơ hội nữa, nhưng lời nói đã đến bên môi lại bị cô nuốt trở lại.

Cô chỉ cười nhạt, khẽ rút tay đang được anh nắm chặt ra, hai tay đặt sau lưng, bước đi không vội không chậm, thong thả tiếp tục tiến về phía trước.

Anh lặng lẽ đi theo sau cô, nhìn bóng lưng cô, cẩn thận lắng nghe tiếng bước chân của cô.

Vệ sĩ đi theo giữ khoảng cách không gần không xa, không hề làm phiền họ.

Đi được khoảng hơn một giờ, hai người đã ra khỏi biệt thự và cách nhà họ Phó rất xa. Giản Dao cảm thấy hơi mệt, mồ hôi ướt cả người, đùi và bàn chân đều đau.

Thể lực thật sự không còn như trước.

Cô quay lại đi về, thấy Phó Thịnh Niên vẫn đang đứng cách vài bước, cô dừng lại, gọi anh: "Anh lại đây."

Anh nhanh chóng bước lên phía trước, nhìn cô, chờ cô nói tiếp.

"Tôi hơi mệt, muốn về rồi." Lời này vừa nói ra,
liền cảm thấy trong mũi nong nóng, như có thứ gì đó chảy ra.

Cô tưởng mình bị chảy nước mũi, vội vàng dùng mu bàn tay lau, nhưng lại thấy tay dính máu.

"Em bị chảy máu mũi rồi."

Phó Thịnh Niên căng thẳng nhíu mày, vội lấy khăn tay từ trong túi ra giúp cô lau máu mũi.

Cô ngẩng đầu lên, tim đập thình thịch. Lúc nhìn thấy máu trên mu bàn tay, cô cũng thấy hoảng một phen.

May mà máu rất nhanh đã ngừng chảy.

Vẻ mặt Phó Thịnh Niên nghiêm nghị, gọi điện cho tài xế đến đón bọn họ.

Đi bộ về sẽ mất rất nhiều thời gian, nhưng đi xe thì nhanh hơn nhiều.

Chiếc xe RollsRoyce dừng trước mặt hai người, cả hai cùng lên xe. Phó Thịnh Niên ra lệnh cho Lão Lý: "Đến bệnh viện."

"Không về nhà sao?" Giản Dao vô cùng ngạc nhiên.

Cô chỉ chảy máu mũi thôi, mà anh đã sốt ruột muốn đưa cô đến bệnh viện?

"Tốt nhất là làm kiểm tra chi tiết."

Sắc mặt anh không được tốt, như đang lo lắng điều gì đó.

Cô rất ít khi bị chảy máu mũi, gặp tình trạng này thực ra trong lòng cũng hơi sợ hãi, lo lắng liệu có phải mình bị bệnh giống Giản Thi không.

Đến bệnh viện, chưa đến bước làm kiểm tra chi tiết thì nguyên nhân chảy máu mũi của Giản Dao đã được xác định.

Nguyên nhân là do cô ăn quá nhiều thực phẩm bổ dưỡng, cộng thêm Quân Quân và Thu Nguyệt do Phó Thịnh Niên sắp xếp bên cạnh cô luôn thay đổi thực đơn và làm những bữa ăn bổ dưỡng cho con, khiến cô ăn đến mức tròn như bé heo con, nên mới dẫn đến cô bị bồi bổ quá mức.

Hoàn toàn chỉ là một vụ hoảng sợ không đáng có.

Nghe thấy cụm từ "bị bồi bổ quá mức", đôi mắt chất chứa sự lo lắng và u ám của Phó Thịnh Niên thoáng cái sáng lên, khóe môi cong lên nở một nụ cười.

Cả khuôn mặt Giản Dao đều bắt đầu nóng bừng. Cô cúi đầu, lúng túng không biết nên đặt tay ở đâu nên đan vào nhau, khế giọng nói: "Có phải chúng ta về được rồi đúng không?"

Cô vốn tưởng mình bị bệnh nặng gì đó, kết quả chỉ kiểm tra nhẹ là biết thừa dinh dưỡng, bác sĩ dặn cô chú ý ăn uống, không thể tiếp tục bồi bổ quá mức.

Thấy Phó Thịnh Niên vẫn đang nghe bác sĩ nói chuyện một cách rất chăm chú, cô bèn kéo góc áo anh, nói: "Đi thôi."

Cô quá ngượng không thể nghe tiếp được nữa.

Nhìn khuôn mặt đỏ như trái cà chua của cô, nụ cười của Phó Thịnh Niên càng tươi hơn.

Anh nắm bàn tay nhỏ của cô, cảm ơn bác sĩ, sau đó dắt cô rời khỏi bệnh viện, đi thẳng đến bãi đỗ xe.

Sau khi lên xe, anh quan sát Giản Dao một lượt.

Phát hiện đúng là cô đã béo hơn trước nhiều, lúc bế cô tuy vẫn rất nhẹ, nhưng có thể cảm nhận rõ ràng được cô nặng hơn chút.

"Em nên kiểm soát cân nặng rồi."

Cô ừ một tiếng, khuôn mặt nhỏ càng đỏ hơn.

Xe được lái đi rời khỏi bệnh viện, một lúc sau, cô rất không phục nói: "Chẳng phải do anh bồi bổ cho em tới mức thế này sao."

Phó Thịnh Niên cố nhịn không cười, đưa tay kéo cô vào lòng, nhéo nhéo thịt mềm trên mặt cô, nói: "Xem ra bắt đầu từ ngày mai, ba bữa của em cần thay đổi rồi."

Thế là sáng hôm sau, bữa sáng vốn rất thịnh soạn đã biến thành một quả táo.

Táo đã được rửa sạch, còn được gọt vỏ, đặt trên một đĩa ăn.

Giản Dao nhìn quả táo trong đĩa, lại ngước mắt nhìn Phó Thịnh Niên ở đối diện. Bữa sáng của anh vẫn như thường ngày, chỉ có bữa sáng của cô là trở nên đơn giản như thế.

"Anh nhẫn tâm để tôi chỉ ăn một quả táo?"

Phó Thịnh Niên cười gật đầu, nói: "Suy nghĩ cho sức khỏe của em, em không thể tiếp tục béo thêm nữa."

Ăn xong quả táo, cô nằm bò trên bàn, chu miệng nhìn Phó Thịnh Niên đang từ tốn dùng bữa sáng.

"Đừng nhìn anh, nhìn cũng không cho em ăn."

Cô hừ một tiếng, vùi mặt vào cánh tay. Qua một lúc sau, Phó Thịnh Niên kéo cô dậy, nói: "Đi đến công ty với anh, tránh cho em ở nhà một mình buồn chán."

Cô trung thực theo anh ra ngoài, đến Tập đoàn Phó Thị.

Anh làm việc trong văn phòng, cô ngồi trên sofa buồn chán lật qua lật lại tạp chí, xem điện thoại. "Em lại đây."

Phó Thịnh Niên bỗng nhiên gọi cô.

Cô đứng dậy đi đến bên cạnh anh, anh đưa tay kéo cô một cái, cánh tay choàng qua eo cô, dễ dàng nhấc cô lên ngồi trên đùi.

"Liệu tôi có làm phiền anh làm việc không?"

"Sẽ không."

Anh dùng một tay ôm cô, tay kia cầm bút xử lý tài liệu trên bàn, không hề bị ảnh hưởng.

Nhưng cô vẫn thấy chán nản. Cô tựa mặt vào vai anh, ngửi mùi hương nhè nhẹ trên người anh, bụng không khống chế được bỗng nhiên kêu ọc ọc.

"Đói à?"

Anh dừng công việc trong tay, quay đầu nhìn cô.

Cô uể oải ừ một tiếng, cảm giác đói bụng này thực ra cô đã quen từ lâu.

Trước đây vì để giữ cân và lên hình đẹp, cô thường xuyên nhịn đói.

Mức độ này, cô vẫn có thể chịu đựng.

"Muốn anh bảo người mua đồ ăn cho em không? Em muốn ăn gì?"

Anh đã mềm lòng rồi, anh sợ cô đói sẽ sinh bệnh.

"Khỏi đi."

"Không ăn à?"

"Ừ."

Phó Thịnh Niên cầm bút, tiếp tục làm việc, chưa được bao lâu lại nghe thấy bụng cô kêu. Anh cười bất đắc dĩ, nhấn điện thoại trên bàn, gọi cho thư ký, bảo thư ký chuẩn bị cà phê và bánh ngọt mang vào.

Lúc Mộ Tiểu Nhiễm mang cà phê và bánh ngọt vào văn phòng, đã nhìn thấy Giản Dao ngồi trên đùi Phó Thịnh Niên. Hai má hơi ửng đỏ, tựa vào vai anh thì thầm điều gì đó.

Phó Thịnh Niên và Giản Dao đến sớm nên cà phê trước đó không phải cô ta mang vào. Cô ta hoàn toàn không biết trong văn phòng Phó Thịnh Niên có người khác.

Giản Dao từ sau khi đến Lâm Hải cứu trợ thiên tai thì gương mặt của cô gần như đã được nhân dân cả nước biết đến. Đương nhiên Mộ Tiểu

Nhiễm cũng nhận ra cô, thậm chí còn biết cô là vợ cũ của Phó Thịnh Niên.

Đã ly hôn rồi, nhưng sao cô vẫn gắn bó keo sơn với Phó Thịnh Niên đến thế?

Anh đang làm việc, cô thế mà ngồi trên đùi anh làm nũng...

Mộ Tiểu Nhiễm không khỏi tức giận, cục tức nghẹn lại trong ngực, sắc mặt tức khắc trở nên rất khó coi.

Cô ta cố ý đặt cà phê và bánh ngọt lên bàn trà bên cạnh sofa. Khi quay đầu nhìn Phó Thịnh Niên thì đổi sang gương mặt tươi cười hiền dịu, nói: "Phó tổng, cà phê và thức ăn nhẹ của anh đã đến rồi."

Phó Thịnh Niên ừ một tiếng, ngẩng đầu, phát hiện Mộ Tiểu Nhiễm đang đứng bên cạnh sofa, còn cà phê và bánh ngọt đặt trên bàn trà thì nhíu mày, ngón tay thon dài lộ rõ khớp xương gõ nhẹ lên mặt bàn, không vui nói: "Bưng đồ ăn qua đây."


<< Chương trước                                                                                                     Chương sau >>

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[Truyện ngôn tình] Thục Cẩm Nhân Gia - Chương 1 "Thiếu nữ giặt tơ"

[Truyện ngôn tình] Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 15 "Có chịu được không? Không chịu được thì gọi tôi"

[Truyện ngôn tình] Người vợ câm đắt giá: Người vợ bỏ trốn cùng đứa con! - Chương 14 "Tôi sẽ không để anh ta làm tổn thương em"